Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 81: Bị Đeo Bám Quấy Rầy
Cập nhật lúc: 2025-12-21 17:03:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , Ôn Ninh cảm thấy Đại Mao và Nhị Mao cũng may mắn.
Cô tan sở về nhà, ăn uống đơn giản xong, liền chở Đại Mao, Nhị Mao cùng với một thùng lớn tôm hùm đất xào cay thơm ngon đến khu thương mại Lộc Thành.
Trên đường , cô còn kịp thời dặn dò các con .
“Chúng đều là thường, lập nghiệp thể nào thuận buồm xuôi gió, luôn trải qua một chút trắc trở. Các con ngàn vạn đừng nản lòng.”
Thái độ của hai đứa trẻ đều tự tin.
Nhị Mao xua tay, “Mẹ, sợ gì, chỉ một chữ thôi, là !”
Đại Mao khiêm tốn hơn, “Mẹ, con nản lòng , bố , biện pháp thì luôn nhiều hơn khó khăn, đầu óc con vẫn còn khá nhạy bén.”
Ôn Ninh: “... Ừm.”
Ba đến khu thương mại, liền gặp hai con Lý Thúy và Trịnh Thanh Hà đang đẩy xe bán hàng.
Biết Đại Mao và Nhị Mao bán tôm hùm đất, Lý Thúy liền mời.
“Các cháu đầu đến, kinh nghiệm, tìm chỗ cũng chắc , cứ bán ngay bên cạnh sạp cô . Cô thể dùng nồi giúp các cháu hâm nóng, còn chén đũa thể dùng chung.”
Đại Mao và Nhị Mao vui vẻ đồng ý, sung sướng bắt tay .
Ha, chúng chuẩn đủ, nhưng gặp quen.
Hai em, Đại Mao đầu óc thông minh, phụ trách đưa ý kiến.
Nhị Mao khả năng thực hiện mạnh mẽ, bất kể ý kiến gì bé cũng .
Rất nhanh, hai em cùng bóc mấy con tôm hùm đất, mỗi con thịt chia thành hai nửa.
Nhị Mao bưng đĩa, nhiệt tình chào hàng với qua đường.
“Thử miễn phí tôm hùm đất xào cay nào ~ Thử miễn phí ~”
Người dân dễ hấp dẫn bởi hai chữ miễn phí, vì thế nhanh vây quanh một đám .
“Thật sự miễn phí ?”
“Ôi chao, cay quá.”
“Thơm quá, ăn khá ngon, cháu bé, các cháu bán thế nào?”
Mặt Nhị Mao sắp toe toét.
“Chú ơi, sáu hào một cân, mua hai cân tặng thêm hai con tôm hùm đất ạ.”
Đồ ăn vặt ở khu phố ăn vặt khá đơn điệu, mì sợi, bánh chẻo thì cũng là rau xào, rau trộn nhỏ.
Tôm hùm đất của Đại Mao và Nhị Mao rẻ ngon mới lạ, nên bán khá chạy.
Chưa đến hai tiếng, 50 cân tôm hùm đất chúng mang đến bán hết sạch.
Người đến , còn kéo khách đến sạp của Lý Thúy, giúp Lý Thúy kiếm nhiều tiền hơn so với thường ngày.
Khi Ôn Ninh và Lý Thúy chia tay, thấy Đại Mao chuyện với Trịnh Thanh Hà.
“Chị ở trong thành phố, tiện cùng bọn em kinh doanh, nhưng em một ý tưởng. Tôm hùm đất bọn em bán và đồ ăn nhúng của chị đều cay, chị thể chuẩn một vài đồ uống giải cay để bán, ví dụ như nước chanh, nước bạc hà, nước đường, thể kiếm thêm chút tiền lẻ.”
Mắt Trịnh Thanh Hà sáng lên, cúi thật sâu cảm ơn Đại Mao.
Ôn Ninh và Lý Thúy: “...”
Lý Thúy cực kỳ ngưỡng mộ về phía Ôn Ninh, “Đại Mao nhà cô đựng thứ gì trong đầu thế hả, thông minh quá. Cùng ở đây mà nó thể nghĩ việc phối hợp bán đồ uống.”
Ôn Ninh khiêm tốn, “ cũng nghĩ tới.”
Trên đường về nhà.
Đại Mao hài lòng, bé nhíu mày nhỏ tính toán sổ sách.
“Bán 30 đồng, nhưng bà nội xào năm nồi, chia cho bà 15 đồng. Chi phí tôm hùm đất là 5 đồng, dầu, gia vị, v.v. tính 5 đồng, bọn con chỉ lời 5 đồng thôi.”
Bận rộn cả một ngày, 5 đồng, còn chia đôi, lợi nhuận quá thấp.
Ôn Ninh gì.
Nhị Mao phát biểu ý kiến, “Con thấy trả bà nội nhiều quá, là thương lượng với bà, xào một nồi chỉ trả một đồng?”
“Con ?” Đại Mao hỏi , Nhị Mao lập tức phồng má.
“Con m.ô.n.g trai con đánh, nó theo con chịu tội quá.”
Ôn Ninh nhịn , bật ha hả hai tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-sau-khi-con-gai-bi-trao-doi-toi-lai-cuoi/chuong-81-bi-deo-bam-quay-ray.html.]
Cuối cùng, cô vẫn nhắc nhở một câu, “Tôm hùm đất bán giá cao, nhưng ở nông thôn bây giờ chỉ tôm hùm đất, các con còn thể phát triển những thứ khác.”
Đại Mao nâng cằm nhỏ, trầm tư suy nghĩ.
Sáng sớm hôm , hai em liền về nông thôn để khai phá sản phẩm mới.
Chờ đến chiều, Ôn Ninh đến đón chúng, phát hiện sản phẩm Đại Mao và Nhị Mao mang đến Lộc Thành bán tăng thêm món cua chiên.
Vân Vũ
Cua rửa sạch, cắt đôi từ giữa, bọc qua lớp bột thêm trứng gà thả chảo dầu nóng, kèm theo một đĩa nước chấm.
Nước chấm là muối, bột ngọt, bột ớt khô, đậu phộng rang, mè trắng, v.v.
Cua chiên giòn trộn với nước chấm, vị mặn vị ngon, để nguội ăn vẫn ngon.
Rào rào giòn tan, cộp cộp thơm lừng, Ôn Ninh kiềm tay, ăn thêm mấy miếng.
Cô còn nhịn , huống chi là mấy ông bợm nhậu .
Vì thế món cua của hai em bán chạy ở phố ăn vặt. Chúng bán một đồng một cân, trừ chi phí, mỗi đứa một ngày thể kiếm hơn mười đồng.
Trịnh Thanh Hà bán nước chanh, cả đêm cũng kiếm ba năm đồng.
Ba đứa trẻ đều hài lòng.
Lý Thúy và Ôn Ninh, hai lớn cũng ý.
Lũ trẻ tiền kiếm, còn rèn luyện khả năng giao tiếp với khác, một công đôi việc.
Tối nay, Ôn Ninh chở Đại Mao và Nhị Mao về nhà, vặn thấy chiếc Toyota của Jason nghênh ngang chạy khỏi khu tập thể gia đình.
Bên trong, Jason lái xe, Trần Minh Khiết ghế phụ.
Nhị Mao phản ứng nhanh, lập tức hỏi cảnh vệ viên, “Anh ơi, phụ nữ bên trong khu tập thể gia đình ? Sao cho cô ạ!”
Cảnh vệ viên lập tức nghiêm giải thích, “Đồng chí Nghiêm nhỏ, Chính ủy Đinh nộp đơn xin lên cấp , đưa con gái nhỏ Hồng Kông chữa bệnh, hai vợ chồng họ đang ở bệnh viện, em gái và em rể giúp dọn dẹp đồ đạc.”
Thế chẳng là dẫn sói nhà ?
Đinh Lập Đào đúng là hồ đồ hết sức!
Ôn Ninh gì, đưa các con về nhà, nhưng càng lúc càng chờ mong kết quả của chuyện .
Chắc còn xa nữa.
Dù Jason cũng sắp đưa con gái nhỏ của Trần Minh Hoa và Đinh Lập Đào Hồng Kông chữa bệnh, cấp chắc chắn sẽ ngăn chặn .
Ôn Ninh đoán sai, sáng hôm , khu tập thể gia đình liền xôn xao.
Giả Thục Phân mua đồ ăn về, đóng cửa , tập hợp các thành viên trong nhà, thì thầm.
“Tối qua nhà Chính ủy Đinh mấy quân nhân đến, dọn mấy cái thùng đồ. Hiện tại nhà phong tỏa! Khu tập thể đồn thổi là cấu kết với đặc vụ! Hiện tại cổng lớn canh gác nghiêm ngặt hơn, trừ nhân viên thường trú, những khác đều .”
Không chỉ , tiếp theo còn rà soát nhân viên từng nhà, những thuộc diện quân nhân theo sẽ điều chuyển về quê hết.
Ở nhà họ Nghiêm, Trịnh Vĩnh Anh thuộc diện quân nhân theo.
Đây là chuyện thể dùng quan hệ để giải quyết. Ôn Ninh đề nghị, “Bà nội, con sắp xếp bà và Tiểu Tuyết ở trong xưởng, ạ?”
Trịnh Vĩnh Anh thì nhận vấn đề thoáng hơn, “Không , bà về nhà. Ninh Ninh, chú hai, thím hai của con đều gọi mấy cuộc điện thoại . Nếu về, bà sợ về nữa.”
Lần , Lương Dũng kết án mười lăm năm vì tội cưỡng h.i.ế.p thành, chú hai, thím hai của Lương Dũng cuối cùng cũng gây chuyện nữa.
thím hai của Lương Dũng cũng sắp yếu, chú hai của Lương Dũng ai nương tựa, liền gọi điện thoại, bảo Trịnh Vĩnh Anh về cơm, dọn dẹp vệ sinh gì đó.
Lời của ông hề khách khí, Ôn Ninh liền luôn ngăn cản.
“Không về thì đừng về!” Giả Thục Phân nghĩ gì nấy.
“Thím, cái đứa con trai, con dâu tàn nhẫn đó gì mà nhớ thương! một cách, bảo Ôn Ninh gom tiền, mua một căn nhà trong thành phố, thím và Tiểu Tuyết ở đó. Sau thím già , cũng là hai đứa cháu gái chăm sóc cho thím.”
Ôn Ninh giật , cô ngờ chồng đưa ý kiến như .
Cô đồng tình, cô vẫn luôn nghĩ như , hơn nữa tiền mua nhà cô cũng , nhưng bà nội chịu.
Ví dụ như hiện tại, Trịnh Vĩnh Anh liền xua tay liên tục, “Không , , mà . Cương T.ử và Ninh Ninh kiếm tiền dễ dàng, còn nuôi ba đứa trẻ. Hơn nữa Thục Phân cô cũng ở nhà mới, , một vợ ở thì thế ...”
Ôn Ninh suy nghĩ, tung một quả b.o.m tấn, “Bà nội, bà cần thiết thành phố trông chừng Tiểu Tuyết, con bé đang một tên lưu manh đeo bám, quấy rối, hiện tại sống khó khăn, ngày nào cũng đấy.”