Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 34: Chỉ cần người yêu tôi nguyện ý
Cập nhật lúc: 2025-12-21 17:01:45
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm , Nghiêm Cương 6 giờ rưỡi dẫn hai đứa trẻ chạy thể d.ụ.c buổi sáng.
Một giờ trở về tắm rửa ăn cơm học, .
Ôn Ninh và Giả Thục Phân thì tiếp tục trông con và đẩy nhanh tốc độ cổ áo giả.
Cuộc sống yên bình trôi qua mấy ngày, liền đến ngày Ôn Ninh hẹn Lưu Uy và Tống Viễn Thư đến lấy âu phục.
Lưu Uy và Tống Viễn Thư vẫn dẫn .
Vừa nhà, Lưu Uy khẩn thiết hỏi: “Chị, chúng đến gây phiền phức cho chị ? Có đến hỏi tình hình, đều sự thật cho họ.”
Lần đầu tiên của chính trị bộ quân đội hỏi chuyện, Lưu Uy suýt nữa sợ tè quần, đang khẩn cấp tự hỏi gần đây xem mắt quá nhiều , gặp nữ đặc vụ của địch .
nữ đặc vụ của địch thể coi trọng ? Coi trọng cái gì cơ? Coi trọng tuổi tác lớn, coi trọng tắm rửa ư?
Ôn Ninh lắc đầu: “Không gây phiền phức, là tự tìm phiền phức, đơn giản, là Trần Minh Khiết đây xem mắt với đồng chí Tống bôi nhọ , tố cáo, hiện tại cô đưa về quê .”
“À, thì là .” Lưu Uy đẩy bạn bên cạnh, cằn nhằn: “Mắt còn bằng , mấy cô xem mắt gặp ?”
Tống Viễn Thư trợn mắt: “Không cần, tự giữ lấy .”
Nói đùa một lúc, Tống Viễn Thư mới thử bộ âu phục kẻ ca-rô đỏ mà Ôn Ninh đưa .
Nguyên bộ riêng thì bắt mắt, phong độ, nhưng mặc Tống Viễn Thư hình thẳng thắn, ngũ quan tuấn tú, thêm vài phần nhiệt huyết, càng thêm ưu nhã mê , phong độ nhẹ nhàng.
“Đẹp trai! Cậu như mặt trời , mị lực tỏa khắp nơi!” Giả Thục Phân giơ ngón cái lên, bên cạnh liền bắt đầu ba la.
“Tiểu Tống, thím , xem mắt cứ mặc bộ , đầu gặp mặt, con gái đều mặt. Tiểu Ôn năm đó xem mắt với con trai thím, thím vẫn luôn hiểu nó coi trọng con trai thím cái gì, nghĩ xem con trai thím lớn lên ở nông thôn, một kẻ nhà quê lớn xác, bây giờ nghĩ , mười phần thì tám chín là coi trọng cái vẻ ngoài của con trai thím...”
“Khụ khụ.”
“Mẹ!”
Cửa vang lên tiếng ho khan quen thuộc và tiếng ngăn cản của Ôn Ninh, đồng thời cắt ngang lời cô.
Nghiêm Cương trở .
Anh ruột với ánh mắt chút bất đắc dĩ: “Mẹ.”
Giả Thục Phân chột đưa con gái cho Nghiêm Cương: “Về , đây, con ôm Tiểu Ngọc, tao rót nước cho khách.”
Cô vội vàng trốn bếp.
Ôn Ninh thở dài trong lòng, chồng cô cái gì cũng , chỉ là đôi khi quản miệng .
Cô tiến lên, giới thiệu hai bên: “Lưu Uy, đối tác hợp tác của , Tống Viễn Thư, đặt một bộ âu phục của ... Đây là yêu của , Nghiêm Cương.”
Nghiêm Cương tay trái ôm con, tay bắt tay với .
Tống Viễn Thư thong dong bình tĩnh, nhưng tay Lưu Uy run rẩy.
Bàn tay nắm lấy từng c.h.é.m g.i.ế.c đầu lính Nhật, từng vượt qua b.o.m đạn chiến trường! Trời ơi! Anh sống mà bắt tay với trụ cột quốc gia! Anh ba ngày, , bảy ngày rửa tay!
Lưu Uy Nghiêm Cương hai mắt sáng lấp lánh.
“Khụ,” Ôn Ninh hỏi Tống Viễn Thư âu phục cần sửa gì .
Nhận câu trả lời phủ định, cô với Nghiêm Cương: “Anh tiếp đón đồng chí Tống, chuyện ăn với đồng chí Lưu Uy.”
“Được.”
Nghiêm Cương đồng ý ngay, còn gật đầu ý bảo với Lưu Uy.
Lưu Uy liền ngơ ngác nhà cùng Ôn Ninh.
“Đồng chí Lưu, xem cái thể bán ngoài ?” Ôn Ninh đưa cho Lưu Uy một cái cổ áo giả bằng sợi tổng hợp.
Lưu Uy ngây định đưa tay tiếp, kịp lấy tinh thần, vội dùng tay trái mà Nghiêm Đoàn trưởng từng nắm để nhận lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-sau-khi-con-gai-bi-trao-doi-toi-lai-cuoi/chuong-34-chi-can-nguoi-yeu-toi-nguyen-y.html.]
Anh lật lật xem hai , khẳng định: “Có thể bán, đây chẳng là cổ áo giả đang thịnh hành gần đây ? Nhìn , hôm nay cũng mặc một cái.”
Ôn Ninh : “Cậu thể bán bao nhiêu tiền một cái?”
Đầu óc Lưu Uy cuối cùng cũng hoạt động trở , trợn mắt: “Chị, cái mua ở cửa hàng là tám đồng, ở bên ngoài thể bán sáu đồng một cái, thu của chị, bốn đồng một cái, ?”
Một cái kiếm hai đồng. Đây là một mức giá hợp lý, ngành may mặc luôn lợi nhuận gấp đôi.
Ôn Ninh tưởng sẽ giá ba đồng một cái, bốn đồng, vượt qua mong đợi của cô.
Ôn Ninh suy nghĩ một chút: “Được, bên tối đa thể cho 600 cái, hiện tại hơn bốn trăm cái, còn năm ngày đến lấy.”
Dừng một chút, cô thêm một câu: “Nếu cái lợi nhuận, thể dùng mẫu của , tìm thêm vài .”
“Được ,” Lưu Uy cảm thấy thể kiếm ít, ví tiền dày lên là thể đón một cái Tết sung túc!
Sắp ngoài, đột nhiên nhớ điều gì đó, cả cứng đờ, đầu hỏi: “Chị, những cái cổ áo giả vải vóc, sẽ đều là lô vải vụn chứ?”
Chuyện thể giấu , Ôn Ninh thừa nhận: “ .”
Lưu Uy... Trời sắp sập .
Nói cách khác chi phí của Ôn Ninh là hơn một trăm đồng cộng thêm một ít cúc và chỉ may linh tinh, 600 cái cổ áo giả, chi phí của cô vượt quá một trăm năm mươi đồng, thể bán 2400 đồng.
Cái ...
Phòng khách.
Một cha già kết hôn ba con và một đàn ông độc thể chuyện gì đây?
Không khí chút hổ.
Nghiêm Cương cần Giả Thục Phân nhất thì cô trốn trong bếp .
Nghiêm Cương khẽ thở dài, mở lời .
“Đồng chí Tống bộ quần áo đặc sắc, mắt còn thấy ai mặc ở bên ngoài, nghĩ đến tìm yêu bộ quần áo ?”
Tống Viễn Thư thành thật : “Nói thật, ý đồ kinh doanh, cảm thấy trang phục trong nước quá đơn điệu, phần lớn đều là đen trắng xám, đây là một thị trường còn chờ khai phá, bước thị trường .”
Nói tóm , kinh doanh quần áo.
Vân Vũ
Nói chuyện ăn với một quân nhân thường ngày mặc quân phục màu xanh lục, Tống Viễn Thư cảm thấy chắc chắn sẽ khinh thường.
điều khiến bất ngờ là Nghiêm Cương tán thành quan điểm của .
“Thời đại sẽ phát triển về phía , khi dân trong nước ăn no mặc ấm, họ sẽ theo đuổi những thứ tinh thần, ăn, mặc, ở, đều sẽ xuất hiện những đổi từng ngày, quần áo, là một lựa chọn tồi.”
Tống Viễn Thư lộ vẻ kinh ngạc.
Nghiêm Cương bất đắc dĩ: “ ngày thường cũng sẽ sách, xem báo, tin tức, cũng kẻ nhà quê lớn xác trong miệng .”
Tống Viễn Thư nhịn thành tiếng, thăm dò hỏi: “Vậy, Đoàn trưởng Nghiêm ngài đồng ý yêu ngài cùng ăn ?”
“Đương nhiên.” Nghiêm Cương cần nghĩ ngợi, giọng kiên định. “Chỉ cần yêu nguyện ý, sẽ vô điều kiện ủng hộ quyết định của cô .”
——
Tiễn Tống Viễn Thư và Lưu Uy rời , Nghiêm Cương phòng, kịp thấy giọng Giả Thục Phân kích động.
“... Cậu lấy hết ? Để tao tính toán, tao tính toán, bốn đồng một cái, 600 cái, bốn sáu 24? Vậy là hai ngàn bốn, rộng rãi một chút, trừ lẻ chi phí, Tiểu Ôn, nửa tháng nay chúng kiếm hai ngàn đồng! Là tiền lương ba năm rưỡi của Cương T.ử đấy!”
Nghiêm Cương: “...” Thật cần lấy tiền lương của so sánh , thật đấy.