Lãnh đạo nhà tang lễ cũng giật , lập tức tới hỏi han, xin thủ tục bàn giao với cục cảnh sát. Bạn Chu Châu và Tiểu Đông cũng đưa đến cục để thẩm vấn, cả hai đều chỉ tò mò xem thôi, máy ảnh thì chụp .
Hứa Thiên theo, cùng Tiểu Lý mất ba tiếng đồng hồ mới phục hồi khuôn mặt c.h.ế.t gần như chỉnh.
Mộng Vân Thường
Tiểu Lý háo hức: “Tiểu Hứa, tay nghề cô thật sự tệ! Giờ quen của t.h.i t.h.ể chắc chắn nhận , với cái mặt đó, ngay cả ba đẻ cũng nhận .”
Hứa Thiên mỉm , lòng chút thành tựu. Họ chụp ảnh, đặt t.h.i t.h.ể chỗ cũ, khi về đến cục là năm rưỡi chiều.
Cô đưa ảnh cho Ninh Việt, hỏi: “Đám Chu Châu tính tội x.úc p.hạ.m t.h.i t.h.ể ? Có tạm giam ?”
Hồ Đông khẽ: “Có tội ? Quá đáng thật, nhưng đến mức kết án.”
Ninh Việt bất lực: “Bên quyết, họ cho về .”
Hứa Thiên nhíu mày, cam lòng: “Cứ để họ ? Họ chỉ xem một chút, còn chụp nhiều ảnh, tạo đủ kiểu dáng nữa.”
Ninh Việt thở dài: “Hết cách . Cô gái quen họ, gây hại xã hội, ảnh hưởng vụ án, cũng hủy hoại thi thể. Chỉ vài tấm ảnh thôi mà.”
Hứa Thiên bực bội nhưng hiểu nặng nhẹ: “Vậy cũng thể bỏ qua. Phải gửi thông báo cho đơn vị của từng bọn họ, hành vi tồi tệ dù pháp luật quản , ít nhất chịu chút xử phạt.”
Ninh Việt : “Yên tâm, gọi điện cho lãnh đạo họ đến đón , trở về chắc chắn dễ chịu . Chúng cứ tập trung vụ án mắt.”
Hứa Thiên đưa ảnh, vẫn nhíu mày: “Độ phân giải chắc dễ nhận diện. Hai khúc xương tay đều là hài cốt nữ, theo , thời gian phân hủy thành xương trắng một năm. Một bộ lâu hơn bộ , cần gửi tỉnh kiểm nghiệm chi tiết ?”
Ninh Việt gật: “Ý cô là hai c.h.ế.t cùng thời điểm?”
Hứa Thiên gật đầu:
“ .”
Ninh Việt do dự một lát, vẫn :
“Cứ gửi , đội hai đang rà soát những mất tích, sẽ manh mối thôi.”
Sang hôm , mới điều tra phận thật sự của “Tiên Nhi”. Cô tên là Mễ Phụng Tiên, tạp vụ gần xưởng dệt bông. Những quen cô đều nhận xét cô là , chỉ là thích ăn diện, tiêu tiền phóng khoáng, từng ai cô nghề bất chính.
Bà chủ nhà trọ kể:
“Cô vì sinh con nên chồng đánh, ly hôn ngoài kiếm sống. thương quá, mới cho cô thuê phòng nhỏ. Khu quản lý chặt, cô mà bán dâm thì bắt . đúng là cô thích trêu đàn ông thôi.”
Ninh Việt hỏi:
“Mễ Phụng Tiên dẫn ai về nhà ?”
“Chưa thấy.”
“Lần cuối bà gặp cô là khi nào?”
“Ba ngày , cô bảo du lịch, đeo ba lô hát nghêu ngao. già cả, còn trông cháu, tiền cũng thời gian du lịch, thấy cô hâm mộ ghê.”
Bà lo lắng hỏi tiếp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nu-phap-y-trong-dai-vien/chuong-23.html.]
“Đồng chí cảnh sát, rốt cuộc chuyện gì xảy ? Chẳng lẽ cô du lịch mà ngoài bán dâm ? Nhìn giống như , chỉ thích thôi.”
“Không , nhưng thể cô mất tích!” Ninh Việt lấp lửng. Thi thể Mễ Phụng Tiên vẫn thấy, chỉ thể coi là mất tích.
Anh dẫn khám xét phòng trọ cô, phòng nhỏ nhưng dọn sạch sẽ. Chỉ chăn màn, quần áo, vài đồ trang điểm đơn giản, trong ngăn kéo còn hai tấm ảnh thẻ cỡ 2x3.
Ninh Việt đeo găng tay, bao chân, rà soát khắp nơi, thấy dấu vết ẩu đả. Anh gọi Hứa Thiên đến:
“Tiểu Hứa, cô giỏi giám định dấu vết mà, giúp xem manh mối gì , tiện thể kiểm tra phản ứng luminol xem vết m.á.u nào .”
Giữa trưa nắng gắt, Hứa Thiên đạp xe đến, vác theo thùng đồ to đùng, mồ hôi nhễ nhại. Ninh Việt bên quạt tay cho cô:
“Vất vả !”
Cô sang một bên, hăng hái:
“Phản ứng luminol đúng ? Đương nhiên thể , mang t.h.u.ố.c thử .”
Vết m.á.u khó lau sạch . Luminol phản ứng với chất sắt trong máu, phát ánh sáng xanh, thể phán đoán đây hiện trường vụ án .
Hứa Thiên đóng tủ quần áo đang mở, liếc bên trong:
“ thấy cô du lịch, một thích du lịch chắc chắn mang theo quần áo . Nhìn mấy cái váy , thấy ?”
Ninh Việt gật gù:
“, nên mới gọi cô đến. Trương Mãnh dối, bảo bóp cổ vứt xuống nước, ai c.h.ế.t thế nào? Công viên lúc nào cũng vắng , g.i.ế.c mà phát hiện?”
Hứa Thiên nhẹ nhàng quan sát:
“Chỗ đó cũng lúc nào cũng . Đẩy thẳng xuống nước cũng thể, lúc , thấy thật sự kích động.”
Cô nhanh tay rà các vị trí quan trọng, thấy vết m.á.u nào, chỉ khu vực gần đầu giường tối màu, nhưng phát sáng xanh.
Ninh Việt chỉ đó:
“Tiểu Hứa, phun thêm chỗ đó .”
Hứa Thiên bất lực:
“Chỗ chắc chắn vết máu, phun nhiều cũng vô dụng.”
Cô dậy, lấy d.a.o cạo để lấy mẫu:
“Chắc là chất nôn…”