Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 7.2

Cập nhật lúc: 2025-06-06 07:52:50
Lượt xem: 418

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Tú Hảo đứng thẳng người, cái đó sao mà được chứ, Phúc Sinh một người thật ra có thể làm bằng hai người, người khác làm một lúc còn phải nghỉ lấy hơi, chứ Phúc Sinh cứ như con trâu già, làm không biết mệt. Hôm qua nhà họ Diệp có năm người ra đồng, được chia năm mẫu ruộng, Phúc Sinh làm gần nửa phần. Cô ta vừa làm vừa lười biếng, thành ra cũng chẳng thấy mệt mấy.

 

Giờ Phúc Sinh làm giúp Tiểu Ngọc, hôm nay cô ta không lười nổi rồi, Lưu Tú Hảo nói: “Nhà chúng tôi không chia, hôm qua năm người làm, hôm nay sáu người cùng làm sáu mẫu ruộng, không phải là được rồi sao.”

 

Tâm tư nhỏ của Lưu Tú Hảo không giấu nổi Cao Phân. Cao Phân nghĩ bụng, cái nhà này sớm muộn cũng phải chia ra, nếu không Phúc Sinh sẽ bị vắt kiệt sức. Để Phúc Sinh tách ra cùng Tiểu Ngọc, thì còn đỡ mệt hơn.

 

Cao Phân trừng mắt với Lưu Tú Hảo rồi thẳng thừng đồng ý: “Cứ làm theo lời đội trưởng đi.”

 

Giang Hoài Sơn sợ trong đội có người bàn tán chuyện của Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc, đến lúc đó lại đầy lời oán trách, liền đứng trên bờ ruộng nói lớn: “Đàn ông con trai thì rộng lượng một chút, ai mà không phục sự sắp xếp của tôi thì đi gặt hết ruộng của mình và cả ruộng của vợ mình luôn đi, tôi cũng tính cho hai người công điểm.”

 

Làm không được thì đừng có lắm lời. Giang Hoài Sơn thấy không ai lên tiếng, liền phất tay: “Đừng ngẩn ra nữa, làm việc đi, phải tranh thủ gặt hết lúa trước khi trời mưa, còn phải đưa vào kho!”

 

Phúc Sinh giúp cả nhà làm việc mà không tính thêm công điểm, đây chính là ý của Tạ Tiểu Ngọc. Trong thời gian vụ mùa này, xem như mỗi ngày giúp nhà mình kiếm thêm mười công điểm, mà Phúc Sinh còn làm ít hơn hôm qua một chút nữa.

 

Cơ thể cô, kiếp trước bị bệnh tim yếu ớt không chịu nổi, kiếp này vẫn yếu, nhưng may là có thể rèn luyện được.

 

Tạ Tiểu Ngọc ngồi xổm trong ruộng, học Phúc Sinh gặt lúa, làm một lúc lại ra dưới gốc cây nghỉ một lát, cả buổi sáng, cô chỉ gặt được một ít. Đến trưa, chỗ ruộng của cô và Phúc Sinh đã gặt được một nửa, gần như là do Phúc Sinh gặt hết.

 

Cao Phân không nói gì, hôm qua Phúc Sinh còn làm nhiều hơn cơ, nhưng hôm nay lại tính thêm một công điểm, tất nhiên bà bằng lòng.

 

Bữa trưa là chị dâu lớn nhà họ Diệp làm cơm, Giang Táo Hoa nghe nói Tiểu Ngọc giúp nhà kiếm được mười công điểm, còn khen cô thông minh. Diệp Kim Sơn tính tình thật thà, hôm nay việc nặng hơn hôm qua, nhưng đã là trai tráng trong đội thì ai cũng phải làm như vậy, chẳng có gì để than phiền.

 

Diệp Ngân Sơn thì muốn than vãn, nhưng nhìn sắc mặt mẹ mình lại không dám lên tiếng, Lưu Tú Hảo cũng thế, sợ than vãn lại bị mắng. Bữa trưa không ngon bằng hôm qua, ăn vào miệng chẳng thấy ngon lành gì.

 

Nghĩ đến món ăn của Tạ Tiểu Ngọc nấu hôm qua, Lưu Tú Hảo nuốt nước bọt cái ực. Trưa nay cô ra con mương bên ruộng bắt được ba bốn con cá diếc nhỏ, mang về nuôi trong chậu, rồi nói: “Mẹ, ai mà bắt được cá thì được ăn nhiều hơn một chút chứ?”

 

Cao Phân lườm cô một cái đầy chán ghét: “Con muốn tham c.h.ế.t người ta à.”

 

Buổi trưa nắng gắt quá, cả nhà nghỉ đến hai giờ chiều. Đội trưởng đến từng nhà hối thúc lên đồng, đến chiều tối thì chỗ ruộng của Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc đã gặt xong, Tạ Tiểu Ngọc gọi Phúc Sinh nghỉ tay uống nước, Phúc Sinh uống mấy ngụm rồi lại định đi giúp Cao Phân gặt lúa.

 

Tạ Tiểu Ngọc ghé sát tai Phúc Sinh thì thầm: “Phúc Sinh, anh chỉ cần giúp mẹ, anh cả anh hai và chị hai thì không cần giúp.”

 

Phúc Sinh kéo mẹ mình dậy: “Nghỉ ngơi đi.” Sau đó giật lấy cái liềm trong tay bà, cúi người xuống nhanh chóng gặt lúa.

 

Cao Phân thấy xót xa trong lòng, ba đứa con trai, chỉ có sự hiếu thảo của Phúc Sinh là thật lòng và thể hiện ra hành động. Bà giật lại cái liềm, mắng: “Cái đồ cứng đầu, mau cùng vợ con ra gốc cây nghỉ uống chút nước đi.”

 

Phúc Sinh ngập ngừng, từ nhỏ đã được huấn luyện phải nghe lệnh. Từ lúc đến đây, mẹ đối xử với anh tốt nhất, sau này Tiểu Ngọc cũng đối xử với anh rất tốt. Giờ mẹ không cho giúp, anh đành đứng yên tại chỗ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/7-2.html.]

Lưu Tú Hảo nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Phúc Sinh, đến việc trốn việc cũng không biết, trong lòng tức muốn chết. Hôm nay cô mệt rã rời, đứng dậy đưa cái liềm cho Phúc Sinh: “Phúc Sinh, lưng chị hai sắp gãy rồi, chú giúp tôi gặt một lát đi.”

 

Phúc Sinh lắc đầu, quay lên bờ ruộng tìm Tiểu Ngọc.

 

Lưu Tú Hảo giận đến nghiến răng, trước kia kêu Phúc Sinh giúp làm việc đồng, anh chưa từng từ chối. Vậy mà từ khi có Tạ Tiểu Ngọc, Phúc Sinh đã thay đổi.

 

Tạ Tiểu Ngọc ngồi xổm bên con mương rửa tay. Con mương này rộng khoảng một mét, sâu hơn một mét, là kênh dẫn nước tưới ruộng, bên trong nhiều rong rêu, có thể nhìn thấy cá con và tôm bơi lội. Nước bây giờ thật sự rất sạch.

 

Bỗng cô thấy một con cá trắm lớn dài khoảng hai thước từ đám rong dưới đáy lao vút qua — chắc là do mưa lớn mấy hôm trước, từ sông bơi vào mương.

 

Cá ở sông lớn là của công, cá nhân không được bắt, nhưng cá con tôm tép trong mương thì ai bắt được là của người đó, coi như có thêm một món ăn.

 

Tạ Tiểu Ngọc bật dậy hét lớn: “Phúc Sinh, mau lại đây!”

 

Lưu Tú Hảo tưởng Tạ Tiểu Ngọc thấy rắn nước, chuyện thường thôi, cũng không độc, có gì mà làm ầm lên.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Phúc Sinh cũng tưởng Tiểu Ngọc gặp thứ gì khiến cô sợ, liền chạy vội qua.

 

Tạ Tiểu Ngọc vẫn đang đuổi theo con cá lớn trên bờ ruộng: “Phúc Sinh, Phúc Sinh, mau bắt cá!”

 

Đúng thật là một con cá trắm lớn, người làm sao đuổi được cá bơi trong nước.

 

Phúc Sinh nhặt lên một cành cây trên đất, nhắm chuẩn rồi phóng ra, cành cây trúng ngay mắt cá, ghim con cá dài hơn một thước vào bờ.

 

Phúc Sinh dùng tay kẹp lấy mang cá, rút cành cây ra, xách con cá trắm lớn lên, nét mặt lạnh lùng đưa cho Tạ Tiểu Ngọc: “Cho em.”

 

Tạ Tiểu Ngọc ngây người trước kỹ năng phóng cành cây tuyệt đỉnh của Phúc Sinh: “Phúc Sinh, anh giỏi quá!”

 

Chỉ là một cành cây thôi mà, cá dưới nước bơi nhanh như vậy, vậy mà anh có thể nhắm trúng mắt cá, còn giữ nguyên vẹn thân cá.

 

Phúc Sinh hơi đỏ mặt, việc này quá bình thường mà. Trước kia lúc bọn họ huấn luyện, còn dùng d.a.o liễu cắt cánh ruồi, cắt đứt cánh mà còn phải đảm bảo ruồi không chết.

 

Làm được rồi cũng chưa từng được sư phụ khen.

 

Tiểu Ngọc nói anh giỏi, việc này có tính là giỏi không?

 

Tạ Tiểu Ngọc xách con cá lớn, nặng quá trời, nhưng cô rất vui, đã nghĩ sẵn tối sẽ làm yến tiệc cá.

 

Tạ Tiểu Ngọc cười tươi nói: “Phúc Sinh, em về trước nhé, tối nay nấu cá cho anh ăn.”

Loading...