Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 6.2
Cập nhật lúc: 2025-06-06 07:52:08
Lượt xem: 435
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không ăn thì thôi, Lưu Tú Hảo nhìn thấy Đại Trụ uống một tô lớn sạch đến đáy, thấy lạ hỏi: “Nước rửa nồi này có gì mà ngon vậy?”
“Ngon lắm, con còn muốn uống thêm một tô nữa.” Tiếc là trong chậu canh đã bị chia hết rồi.
Lưu Tú Hảo mượn bát của Tiểu Trụ nếm một ngụm, trời ơi, đây là canh thần tiên gì thế này, ngon quá đi mất, sao lúc nãy lại làm mình làm mẩy không chịu uống chứ, hối hận quá!
Tiểu Trụ vội vàng ôm chặt lấy bát: “Mẹ, chính mẹ bảo không uống mà.”
Tạ Tiểu Ngọc ăn nửa bát cơm thịt kho và nửa bát canh là đã no, cô cười hì hì nói: “Mẹ ơi, con đã nấu cơm trưa rồi, vậy con không phải rửa bát nha?”
Lưu Tú Hảo thấy cô điệu đà quá, nấu có bữa cơm mà không rửa bát, còn cô ta thì phải ra đồng làm việc mà vẫn phải lo việc nhà, đang định mở miệng mỉa mai thêm mấy câu thì hai đứa con trai đã không cho cô cơ hội.
Đại Trụ nói: “Con rửa bát, thím ba, sau này thím nấu cơm thì con rửa bát. Ngày mai thím còn nấu nữa không?”
Thím ba nấu ăn ngon quá, nếu thím ba nấu cơm thì nó tình nguyện rửa bát mỗi ngày.
Tiểu Trụ cũng nói: “Thím ba, con cũng muốn nhóm lửa cho thím.”
Tiểu Ni không chịu kém cạnh: “Con sẽ vo gạo rửa rau!”
Tạ Tiểu Ngọc thấy ba củ cải nhỏ này đáng yêu quá đi mất, nếu trong nhà này không có Lưu Tú Hảo gây rối, thì không chia nhà cô cũng có thể sống tiếp được, nhưng mà có Lưu Tú Hảo thì nhất định phải chia.
Chỉ có chia nhà rồi, cô mới có thể toàn tâm toàn ý nuôi cho Phúc Sinh ăn no, bây giờ cô muốn nấu cho Phúc Sinh ăn ngon, mà phải nấu cho tận mười người, mệt muốn chết.
Tạ Tiểu Ngọc cười tít mắt: “Mai thím ba phải ra đồng, ai tới phiên nấu thì người đó nấu nhé.”
Đại Trụ, Tiểu Trụ vui vẻ đi rửa bát, Tiểu Ni hí hửng lau bàn, Cao Phấn chợt nhận ra, chỉ trong một bữa cơm, Đại Trụ Tiểu Trụ dường như đã biết nghe lời hơn chút, còn tranh nhau đi rửa bát, chuyện này trước nay chưa từng xảy ra.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ngay cả Tiểu Ni, trên mặt cũng có thêm nhiều nụ cười, Tiểu Ngọc đúng là giáo viên dạy thay, biết cách dạy trẻ con, cưới cô ấy về nhà, hình như cũng không tệ lắm.
Lưu Tú Hảo theo vào bếp mắng hai đứa con trai: “Mấy đứa ăn cây táo rào cây sung, lúc mẹ nấu ăn thì có thấy đứa nào siêng thế này không.”
Tiểu Trụ đứng lên ghế múc nước rửa nồi: “Thím ba nói rồi, con trai biết nấu cơm rửa bát là quyến rũ lắm đó mẹ, mẹ thấy con bây giờ có quyến rũ không?”
…
Buổi chiều Tạ Tiểu Ngọc lại nghỉ nửa ngày, ở nhà giặt bộ quần áo mới của Phúc Sinh, phơi lên trên cây tre.
Buổi tối, cơm là do chị dâu cả nhà họ Diệp nấu, Tạ Tiểu Ngọc rửa bát, Lưu Tú Hảo gọi Phúc Sinh đi bổ củi gánh nước, Phúc Sinh lấy đòn gánh và xô nước chuẩn bị đi xuống sông gánh nước.
Gánh nước cũng không phải chuyện nhẹ nhàng gì. Bây giờ chất lượng nước vẫn rất tốt, chưa bị ô nhiễm, dân làng đều ăn uống bằng nước sông trước làng. Gánh nước phải xắn quần lên, cởi giày, rồi lội xuống vùng nước sâu ngang eo, chỗ này nước sạch hơn.
Hai xô nước lớn đặt trên vai gánh lên bờ, quần áo thì ướt hết, chưa kể từ lòng sông bùn mềm bước lên cũng không dễ dàng gì. Nhà có hơn chục miệng ăn, giặt giũ nấu nướng mỗi ngày dùng khá nhiều nước, có Phúc Sinh ở đây, Lưu Tú Hảo sung sướng dùng anh làm lao động khổ sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/6-2.html.]
Tạ Tiểu Ngọc gọi Phúc Sinh: “Phúc Sinh, anh vào phòng, em có chuyện muốn nói.”
Phúc Sinh đặt đòn gánh xuống, đi theo Tạ Tiểu Ngọc vào phòng.
Lưu Tú Hảo bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lại bắt Phúc Sinh đi đun nước tắm cho cô ta nữa chứ gì.”
Cao Phấn trừng mắt nhìn cô ta: “Có bản lĩnh thì bảo chồng cô đun nước cho mà tắm, không có thì câm miệng lại.”
Lưu Tú Hảo không tin vào tà, đều là anh em ruột, lẽ nào Diệp Ngân Sơn lại thua kém Phúc Sinh?
Cô ta đẩy chồng một cái: “Đi đun nước tắm cho em.”
Diệp Ngân Sơn: “Em ăn nhầm thuốc à? Em thấy trong làng có người đàn ông nào đi đun nước tắm cho đàn bà không?”
Lưu Tú Hảo: “Vậy sao Phúc Sinh lại đun nước tắm cho Tạ Tiểu Ngọc chứ?”
Trước đây không có sự so sánh thì Lưu Tú Hảo cũng chẳng thấy gì bất công. Giờ thì khác, Tạ Tiểu Ngọc nhẹ nhàng sai bảo gì, thằng ngốc kia cũng không từ chối việc gì.
Tuy biết Phúc Sinh là thằng ngốc, nhưng trong lòng Lưu Tú Hảo vẫn ghen lắm. Lao động cốt cán của cả nhà giờ biến thành lao động riêng của một mình Tạ Tiểu Ngọc. Viên ngọc kia nói đều là thật, nhất định phải đuổi Tạ Tiểu Ngọc đi, nếu không sau này phúc khí lớn hơn nữa cũng sẽ bị cô ta chiếm hết.
Diệp Ngân Sơn lẩm bẩm, không dám nói to, sợ mẹ nghe thấy, bà không thích ai gọi Phúc Sinh là đồ ngốc, anh ta nói: “Phúc Sinh ngốc mà, hay em cũng đi gả cho một thằng ngốc, dỗ cho nó đun nước tắm cho em đi.”
Lưu Tú Hảo tức đến choáng váng. Trước đây, khi Phúc Sinh đun nước tắm xong, cô còn lén xách vào phòng mình, thằng ngốc Phúc Sinh cũng chẳng nói gì, chỉ biết đi chẻ củi rồi đun nồi khác. Giờ thì chẳng chiếm được tiện nghi nữa rồi. Tắm xong, Tạ Tiểu Ngọc liền kéo Phúc Sinh lại không cho ra khỏi phòng, đắc ý quá thể, sớm muộn gì cũng vắt kiệt thân xác chồng cô ta.
Tạ Tiểu Ngọc lấy bộ quần áo đã phơi khô từ chiều ra, gọi Phúc Sinh mặc thử xem sao, Phúc Sinh lúng túng, có cần cởi đồ trước mặt Tiểu Ngọc không?
Phúc Sinh còn nhớ người thuê đầu tiên từng trả một trăm lượng bạc, khi đó sư phụ nói: tiền của chủ thuê có thể giúp họ ăn no mặc ấm, lời của chủ thuê nhất định phải nghe theo.
Tiểu Ngọc may đồ mới cho anh, nấu cho anh món cơm thịt kho ngon nhất thế gian, lời của Tiểu Ngọc cũng phải nghe theo.
Tiểu Ngọc là người đầu tiên yêu cầu Phúc Sinh cởi đồ trước mặt, mà Phúc Sinh từ nhỏ đã được huấn luyện, mỗi một tình huống đều phải đưa ra quyết định trong vòng ba hơi thở, hoặc là hoàn toàn phục tùng. Anh bắt đầu cởi cúc áo khoác ngoài.
Tạ Tiểu Ngọc mặt đỏ bừng, vội vàng quay mặt đi: “Phúc Sinh, thay xong rồi gọi em.”
Qua vài phút, Phúc Sinh nói: “Xong rồi.”
Tay nghề của thím Trần đúng là tốt, bộ đồ này rất vừa người Phúc Sinh. Người đẹp vì lụa, Phúc Sinh vốn đã tuấn tú, nay mặc đồ mới vào lại càng thêm sáng sủa, Tạ Tiểu Ngọc ngắm một hồi, trong lòng hân hoan: “Phúc Sinh, anh thật đẹp trai, em thích anh lắm.”
Phúc Sinh ngẩn người, suốt cả buổi tối cứ nghĩ mãi: “thích” là gì?
Thích một người là cảm giác thế nào? Tiểu Ngọc nói thích anh, vậy anh có thích Tiểu Ngọc không?
Anh nhất định phải làm rõ ràng thích là gì.