Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 4.2
Cập nhật lúc: 2025-06-06 07:50:32
Lượt xem: 451
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Tiểu Ngọc nói với Lưu Vân: “Chị Lưu, rắn nước không có độc đâu. Tìm cái gậy mà gạt nó ra ngoài, rồi mua ít thuốc xua đuổi côn trùng rắc xung quanh là được.”
“Được được, chị đi mua ngay.”
Lưu Vân dắt xe đạp ra, nói với Lương Thiên Đông: “Cô mau đem con rắn nhỏ đó đi thật xa thả đi, đừng để nó tỉnh lại rồi không tìm được, nửa đêm lại bò vào chăn cô.”
Lương Thiên Đông sắp khóc đến nơi: “Tôi không dám đâu, Tạ Tiểu Ngọc, cô bảo cái tên ngốc Phúc Sinh nhà cô đem con rắn đi giùm với!”
Tạ Tiểu Ngọc lườm cô ta một cái – đồ thần kinh, cả nhà họ Lương đều là một lũ điên, cô không thèm giúp!
---
Tạ Tiểu Ngọc dọn hết đồ đạc của mình về phòng của Phúc Sinh.
Diệp Kim Sơn và Diệp Ngân Sơn đều có vợ con, hai gian nhà chính ở phía trước chia cho hai nhà họ ở.
Ra cửa sau của gian chính là hai gian phòng nhỏ sau nhà – được xây thêm sau này.
Một gian là của Cao Phân, một gian là của Phúc Sinh.
Dù phòng sau nhỏ, nhưng vẫn còn hơn nằm giường tập thể sáu người ở khu tập kết thanh niên trí thức.
Hơn nữa, Phúc Sinh ở đây – vậy là một gian hai người ở!
Tạ Tiểu Ngọc vui vẻ sắp xếp chăn màn, đồ sinh hoạt mang theo.
Giường chỉ có một cái, lại là giường gỗ cứng.
Tạ Tiểu Ngọc nằm một đêm là cả người đau nhức.
Cô quay sang hỏi Phúc Sinh vẫn đang lúng túng đứng ở cửa: “Phúc Sinh, em trải tấm đệm bông lên giường được không?”
Cô biết Phúc Sinh có chút ám ảnh cưỡng chế – đến cả cái ca đánh răng cũng phải đặt đúng hướng, nếu xáo trộn đồ đạc của anh, dù không nói ra, nhưng anh sẽ thấy rất khó chịu.
Phúc Sinh đứng ở cửa, khó khăn gật đầu.
Tạ Tiểu Ngọc liền trải đệm bông lên giường, rồi phủ ra ga trải giường, tiếp đến là chiếu.
Cô ôm gối của mình ra, lại hỏi: “Phúc Sinh, anh ngủ bên trong hay ngủ bên ngoài?”
Thói quen này cô chưa rõ – vì trước giờ Phúc Sinh toàn ngủ một mình.
Phúc Sinh vào cũng không được, lui cũng không xong, cứ đứng đó cứng đờ.
Cho đến khi cả nhà họ Diệp đi làm về.
Lưu Tú Hảo vừa vào đã thấy nhà bếp lạnh tanh, không một bóng người nấu nướng, còn Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc thì ngồi xổm ở cửa phòng nhỏ phía sau.
Trời ơi đất hỡi – cả chiều không làm gì, đến bữa còn chẳng nấu cơm!
Lưu Tú Hảo bực dọc than thở: “Mẹ ơi, sao Tiểu Ngọc không nấu cơm tối hả?”
Cao Phân nói: “Tay con bé còn chưa khỏi, trước khi Tiểu Ngọc gả vào nhà, chẳng lẽ nhà mình không ăn cơm à? Còn nói nhảm cái gì, mau đi nấu cơm đi.”
Lưu Tú Hảo tức tối đi vào bếp, chị dâu cả họ Diệp cũng vào phụ.
Chị dâu cả đang mang thai, chỉ làm việc nhẹ như thái rau heo cho đội sản xuất.
Cao Phân nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc vẫn ôm gối, còn Phúc Sinh đứng cạnh cũng không nói gì, liền hỏi: “Hai đứa mày ngồi xổm ngoài cửa canh chuột hả?”
Tạ Tiểu Ngọc vội vàng đứng dậy: “Mẹ ơi, Phúc Sinh đến giờ vẫn chưa quyết định là ngủ trong hay ngủ ngoài, con đâu biết trải giường thế nào ạ?”
Cao Phân giận không chịu nổi – bà biết cái tính kỳ cục của con trai mình.
Trong phòng nó có thêm một người, lại là con gái, đổi lại trai nhà khác cưới vợ về ngủ cùng thì mừng muốn chết.
Chỉ có Phúc Sinh là thấy thói quen bị phá vỡ, cảm thấy không thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/4-2.html.]
Nhưng không thể theo tính nó mãi được – nếu không thì cưới Tiểu Ngọc về để thờ chắc?
Cao Phân nói: “Phúc Sinh, nếu con không ngủ với Tiểu Ngọc, mẹ đem Tiểu Ngọc trả về điểm thanh niên trí thức đấy!”
Phúc Sinh cau mày đứng lên – Tiểu Ngọc mà về chỗ đó thì không ổn, bên đó có người không ưa cô.
Anh chỉ vào phía trong giường.
Tạ Tiểu Ngọc hiểu ý, đặt gối của mình ở vị trí sát mép giường.
Cô lấy bọc vải mua lúc sáng ra, nói với Cao Phân: “Mẹ, con sang nhà bà Trần bên cạnh nhờ bà ấy may quần áo.”
Nói xong, kéo Phúc Sinh đi cùng.
Lưu Tú Hảo chạy vào phòng sau, thấy trong phòng của Tạ Tiểu Ngọc toàn lọ với chai, trong tủ đầy ắp quần áo bốn mùa, toàn là đồ còn mới tinh hoặc chỉ mặc qua vài lần.
Nhiều quần áo như vậy, còn định may thêm sao?
Nhìn sang tủ của Phúc Sinh thì khỏi nhìn – nhà họ Diệp nghèo, ba anh em toàn mặc đồ rách.
Lưu Tú Hảo vừa giúp Cao Phân cho gà ăn vừa nói: “Mẹ ơi, Tiểu Ngọc đúng là không biết thương người, một tủ đồ như thế còn không biết làm cho Phúc Sinh một bộ mặc cho ra hồn, nó gả vô nhà mình, chỉ biết lười biếng chẳng chịu làm việc.”
Cao Phân đổ cám vào chuồng gà, nói: “Mẹ biết con định hỏi gì. Con định hỏi mẹ có âm thầm cho Phúc Sinh tiền riêng không? Có, nhưng không nhiều bằng hai thằng lớn. Tiểu Ngọc cưới, mẹ cho Phúc Sinh mười tám đồng tám hào – là mẹ bảo nó đưa Tiểu Ngọc đi mua vải may đồ. Hồi con cưới thằng hai, mẹ chi tám mươi tám đồng tiền sính lễ. Tiểu Ngọc chỉ có mười tám đồng tám, ở trong phòng sau cũng không nói năng gì. Con đừng có mà gây chuyện trong nhà nữa nghe chưa.”
Lưu Tú Hảo bĩu môi, nghĩ bụng mẹ chồng ngoài miệng thì bênh Tạ Tiểu Ngọc, nhưng trong lòng chắc chắn cũng khó chịu.
Đợi đến khi Tạ Tiểu Ngọc càng ngày càng ức h.i.ế.p Phúc Sinh, mẹ chồng thể nào cũng không nhịn được mà đuổi Tiểu Ngọc về lại điểm thanh niên trí thức, như vậy phúc khí của Phúc Sinh mới có thể ở lại trong nhà.
Cao Phân trong lòng đúng là có chút khó chịu – Phúc Sinh thật thà không tranh giành, đúng là ngốc nghếch, còn Tiểu Ngọc thì không biết có thể sống với Phúc Sinh được mấy ngày nữa, ai...
Bà thợ may là mẹ chồng của chị Hoa, lúc chị Hoa gả về còn được mang theo cả một chiếc máy may.
Mười dặm tám thôn quanh vùng này, chưa mấy nhà có máy may đâu. Người trong thôn muốn may đồ, đều thích tìm mẹ chồng chị Hoa, vừa nhanh vừa đẹp.
Tạ Tiểu Ngọc mang theo một đống kẹo cưới đổ ra bàn ăn ở phòng chính, lấy vải ra, nhờ mẹ chồng chị Hoa may cho Phúc Sinh một bộ quần áo mới.
Tất nhiên không thể nhờ không, trong thôn cũng có người mặt dày chỉ mang theo hai quả trứng gà, có người thì một bịch mì sợi.
Tạ Tiểu Ngọc còn lấy ra một tấm vải bông, nói:
“Cái này có lỗi, không cần phiếu, cháu mua thêm một tấm. Nhờ bác may cho hai đứa cháu nội bác mỗi đứa một cái quần đùi mặc ngủ.”
Bà thợ may nhìn Tạ Tiểu Ngọc bằng con mắt khác xưa – cô gái nhỏ xinh xắn từ thành phố xuống nông thôn này biết điều ghê.
Người khác đến may đồ đều chỉ mang vài quả trứng, Tiểu Ngọc lại mang cả vải đến.
Quần đùi trẻ con đâu tốn bao nhiêu vải, mà làng quê nghèo như thế, loại vải lỗi không cần phiếu chắc Tiểu Ngọc cũng phải nói hết lời mới mua được.
Bà cười híp mắt:
“Tấm vải bông này may được ba bốn cái quần đùi ấy chứ, không dùng hết đâu.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tạ Tiểu Ngọc vội nói:
“Nếu còn dư, vậy bác may giúp Phúc Sinh nhà cháu một cái nhé, để mặc ngủ ạ.”
Phúc Sinh bị bà Trần kéo đến đo người, như bị điểm huyệt đứng đơ tại chỗ không động đậy nổi.
Tiểu Ngọc mua vải xám và đen, là định may đồ cho anh?
Hồi đó ở trại huấn luyện, toàn mặc quần áo của đồng đội c.h.ế.t rồi bị lột lại, sư phụ nói c.h.ế.t rồi là không có giá trị nữa.
Nếu anh chết, cũng sẽ bị lột sạch rồi quăng vào bãi tha ma – vì thiêu thì phí củi.
Mà đồ lột ra đều là rách nát, dơ dáy.
Phúc Sinh không nhớ nổi lần cuối cùng mình mặc đồ mới là khi nào.
Anh quay đầu nhìn Tạ Tiểu Ngọc.