Tạ Tiểu Ngọc ngạc nhiên hỏi: “Anh cả, sao mẹ lại biết có bọn buôn người vậy?”
Diệp Kim Sơn thật thà chất phác, nói: “Chị dâu hai em... nằm mơ, mơ thấy... mơ thấy em tìm bọn buôn người bán Phúc Sinh đi.”
Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ – chị dâu hai Lưu Tú Hảo rất có thể chính là kẻ có “bàn tay vàng”.
Xem ra chị ta không hề muốn Phúc Sinh cưới vợ.
Cũng đúng, Phúc Sinh giỏi như vậy, việc sửa sang trong nhà hay việc gì cũng làm được, lại kiếm được nhiều điểm công ở đội sản xuất.
Cần cù, ít nói, lại không tốn tiền, nếu Phúc Sinh không lấy vợ, thì chẳng khác gì lao động miễn phí cho nhà họ Diệp.
Bây giờ đã có cô Tạ Tiểu Ngọc ở đây thì tuyệt đối không để ai bắt nạt Phúc Sinh.
Trên đường về, hai người bắt được chuyến xe máy cày, xuống xe ở đầu thôn.
Từ xa đã nghe thấy trước cửa nhà họ Diệp ồn ào lộn xộn.
Cao Phân nghe con trai thứ hai báo tin, trong lòng vẫn không muốn tin.
Dù gì cũng chỉ là một giấc mơ, đâu thể xem là thật được?
Tạ Tiểu Ngọc xuống nông thôn hai năm, dạy học hai năm trời, ngay cả con gà còn không dám giết, làm sao mà dám bán người chứ?
“Tiểu Ngọc không bao giờ bán Phúc Sinh đâu.”
Còn Lưu Tú Hảo thì nghĩ Tạ Tiểu Ngọc đã tìm bọn buôn người, chứng tỏ lời miếng ngọc nói là thật.
Phúc Sinh có đại phúc khí, anh không sao cả, còn Tạ Tiểu Ngọc thì bị bọn buôn người bắt đi.
Như vậy, Phúc Sinh sẽ mãi là của nhà họ Diệp.
Cô ta lên tiếng: “Mẹ à, trong giấc mơ của con, Phúc Sinh thì không sao... Chỉ tội cho Tiểu Ngọc, bị bọn buôn người bắt đi, cũng coi như là báo ứng vì bán Phúc Sinh.”
Lời vừa dứt, giọng nói ngọt ngào của Tạ Tiểu Ngọc vang lên từ bờ ruộng, mang theo cả sự vui vẻ: “Mẹ ơi! Con với Phúc Sinh làm xong giấy kết hôn rồi nè!”
---
Phúc Sinh và Tiểu Ngọc làm xong giấy kết hôn trở về, người tụ tập xem náo nhiệt liền giải tán.
Rốt cuộc là một trận hiểu lầm.
Chị Hoa lần trước từng cãi nhau với Lưu Tú Hảo vì một quả trứng gà, bĩu môi nói với Cao Phân: “Ngày nghĩ gì, đêm mới mơ thấy cái đó. Bác gái à, xem ra con dâu thứ hai nhà bác không muốn cho Phúc Sinh lấy vợ đâu.”
Lưu Tú Hảo tức giận mắng: “Bà nói bậy! Đừng có phá hoại tình cảm nhà tôi!”
Cao Phân trừng mắt liếc Lưu Tú Hảo một cái: “Im hết đi, đi hâm lại đồ ăn!”
Đồ ăn đã nguội từ lâu, nhưng trứng chiên hâm nóng lại vẫn rất thơm.
Nhà họ Diệp có hơn mười miệng ăn, gạo không đủ, phải trộn thêm khoai lang vào nấu cơm.
Tạ Tiểu Ngọc ở trong giấc mơ đã quá quen với cả nhà họ Diệp, ai cô cũng biết, nên cũng ứng phó được.
Cô nói: “Mẹ ơi, hôm nay trứng chiên thơm quá!”
“Muốn ăn thì ăn đi. Hôm nay đăng ký kết hôn, mẹ mới làm thêm món cho đó.”
Cao Phân nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Mẹ thật tốt.”
Tạ Tiểu Ngọc cười ngọt ngào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/3-2.html.]
Cao Phân thầm nghĩ: tốt cái rắm ấy.
Không có sính lễ, không có tiệc cưới, chỉ có mỗi đĩa trứng chiên mà cũng vui được.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tiểu Ngọc với Phúc Sinh đúng là một đôi ngốc.
Sau này bà mà c.h.ế.t rồi, không còn che chở nữa, chẳng phải sẽ bị anh trai với chị dâu bắt nạt c.h.ế.t sao?
Phúc Sinh vẫn cúi đầu không nói câu nào, cũng không gắp đồ ăn.
Dù có nguyên một bát cơm đầy, nhưng trong bát anh, khoai lang thì nhiều mà hạt cơm thì ít.
Xới vài đũa, bên dưới toàn là khoai.
Còn bát của anh cả và nhị ca thì ít ra cũng còn một nửa là cơm.
Mà cơm là do Lưu Tú Hảo múc – rõ ràng là cô ta đang bắt nạt Phúc Sinh.
Tạ Tiểu Ngọc liền cầm đĩa trứng chiên lên, gắp một nửa bỏ vào bát của Phúc Sinh.
Phần còn lại cô chia đều cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa một ít.
Vậy là một đĩa trứng chiên cũng chia sạch sẽ.
Lưu Tú Hảo không cam lòng.
Trên bàn chỉ có mỗi đĩa trứng chiên xem như chút đồ mặn.
Cô ta nửa tháng rồi chưa được nếm mùi trứng gà.
“Mẹ ơi, sao Tiểu Ngọc lại được ăn riêng thế?”
“Cái gì mà riêng chứ, chẳng phải mẹ đã nói rồi sao. Đây là món mẹ làm thêm cho em với Phúc Sinh nhân ngày đi đăng ký kết hôn đó. Em còn chia cho Đại Trụ, Nhị Trụ với Tiểu Nhi nữa. Chị là người lớn, không lẽ lại đi tranh trứng với mấy đứa nhỏ?”
Lưu Tú Hảo: … Thế còn Phúc Sinh sao lại được ăn đến một nửa?
Phúc Sinh ngừng đũa.
Cả đống trứng chiên chất đầy trong bát mà anh chưa gắp một miếng nào.
Chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào đĩa trứng.
Vì được hâm lại nên hành hoa bên trên đã héo, nhưng mùi thơm vẫn nức mũi.
Cao Phân trong lòng chua xót.
Thằng con ngốc của bà chỉ biết cắm đầu làm việc.
Bà trừng mắt liếc Lưu Tú Hảo: “Chỉ là một bát trứng chiên thôi, hai đứa con con chẳng phải cũng ăn rồi sao?”
Diệp Ngân Sơn dưới gầm bàn bấm vội vợ một cái: “Mau ăn cơm đi, chiều còn phải ra đồng làm nữa.”
Giờ vẫn còn đang trong thời kỳ chế độ tập thể, bữa trưa có giờ cố định.
Ăn chậm là tổ trưởng đội sản xuất sẽ trừ công điểm đấy.
Tạ Tiểu Ngọc vừa ăn cơm khoai lang, vừa nghĩ – nguyên liệu ở đây đúng là tự nhiên, sạch sẽ không hóa chất, ăn vào cũng thấy thơm ngon.
Nhưng nếu ngày nào cũng ăn những món không dính tí dầu mỡ nào thế này, thì con người sao chịu nổi?
Nhất là đang vào mùa vụ, nam nữ đều phải lao động nặng ngoài đồng.
Muốn ăn thịt thì không có – trứng gà cũng xem như quý rồi.