Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 26.1

Cập nhật lúc: 2025-06-06 10:21:16
Lượt xem: 167

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 026: Đánh nhau rồi

 

Ông nội Diệp được giải oan, một là nhờ Hàn Nguyên Tông nhiều năm không ngừng chạy vạy, hai là vì chính sách ngày càng cởi mở hơn, bạn chiến đấu cũ của ông sau khi được phục hồi danh dự đã giữ chức cao, nên thủ tục xử lý cũng rất nhanh chóng.

 

Lẽ ra đây là một chuyện vui, nhưng mái nhà của bà nội Chu bị dột, nửa đêm trời mưa to khiến chăn nệm bị ướt, sáng hôm sau không thể dậy nổi.

 

Hai cô con dâu kế độc ác trong nhà thấy vậy, nghĩ rằng khi ông cụ trở về thể nào bà cụ cũng tố cáo bọn họ, nên chỉ mong bà ấy c.h.ế.t sớm, cố tình không đưa bà vào bệnh viện.

 

Chỉ trong vòng hai ba ngày, bà cụ đã c.h.ế.t bệnh trong căn nhà sau. Khi Hàn Nguyên Tông phát hiện ra thì t.h.i t.h.ể đã lạnh ngắt.

 

Hàn Nguyên Tông phát điên, không hiểu những năm qua mình sống vì điều gì, chị gái luôn vì gia đình ông mà lo nghĩ, còn ông lại để mất mạng chị.

 

Hàn Nguyên Tông một mình đánh không lại hai đứa con kế, ngược lại còn bị thương phải nhập viện.

 

Ông nội Diệp trở về, trước mắt là cảnh “con hiếu cháu hiền” đang quỳ trước linh đường, ôm lấy chân ông khóc lóc:

 

“Cha, cha cuối cùng cũng về rồi, mẹ con mất rồi…”

 

Trong mơ, Tạ Tiểu Ngọc tức đến mắng chửi không ngừng, nhưng mặc kệ nó đi, vậy mà cô vẫn chưa tỉnh lại, giấc mơ tiếp tục.

 

Ông nội Diệp đau đớn mất vợ, thân thể vốn đã yếu, giờ lại ngã bệnh, cuối cùng cả căn tứ hợp viện rộng lớn ấy cũng rơi vào tay hai đứa con kế.

 

Bình thường, Tạ Tiểu Ngọc sớm đã tức đến tỉnh giấc, vậy mà đêm nay hết giấc mộng này đến giấc mộng khác.

 

Nửa sau là thời cổ đại, ánh đao chớp lửa, khói lửa ngút trời, có người ngã gục dưới chân cô, đẩy một đứa bé còn quấn tã ra phía trước, miệng sùi bọt máu:

 

“Đem... thế tử đi…”

 

Người phụ nữ ấy quý phái cao sang, không biết có phải là mẹ của đứa trẻ hay không, sau lưng có một vết thương lớn, không thể cứu được nữa.

 

Tạ Tiểu Ngọc muốn cúi xuống bế đứa trẻ dưới đất, nhưng chụp vào khoảng không – đây là giấc mơ của cô, cô không thể cứu được họ.

 

Đúng lúc ấy, có người cầm kiếm trong một tay, tay kia ôm lấy đứa bé dưới đất, mũi kiếm chống xuống đất, một chân quỳ xuống, người phụ nữ nằm trên đất trút hơi thở cuối cùng.

 

Một người đàn ông gầy gò trông chừng năm mươi tuổi nhìn đứa bé còn quấn tã trong lòng.

 

Bên ngoài tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang trời, vậy mà đứa trẻ này không khóc, không la, cũng chẳng cười.

 

Ông thầm cười khổ trong lòng – đứa nhỏ này, chẳng lẽ là một đứa ngốc sao?

 

Rời khỏi cuộc tàn sát nơi hành cung, ông nhìn đứa bé rồi mở miệng nói:

 

“Đã như vậy, từ nay hãy vứt bỏ thân phận của ngươi, gọi là Phúc Sinh đi.”

 

Tạ Tiểu Ngọc nhận ra ông lão này – chính là sư phụ của Phúc Sinh.

 

Thì ra Phúc Sinh không phải bị nhặt về, mà là được ông cứu đi.

 

Đoạn này, trước đây Tạ Tiểu Ngọc chưa từng mơ thấy bao giờ.

 

Cả đêm đó, Tạ Tiểu Ngọc ngủ vô cùng chập chờn, cứ như có gì đó níu kéo, không tài nào tỉnh lại được.

 

Người ngủ không yên còn có Quý Mặc Liên.

 

Bà ta trằn trọc lật qua lật lại không ngủ được.

 

Bên ngoài trời mưa lớn, bà già trong nhà sau lại bắt đầu ho khan.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Cái bà già dai dẳng đó sao còn chưa chịu c.h.ế.t đi?

 

Quý Mặc Liên cứ nhớ mãi đến gã thanh niên ban ngày – gương mặt kia giống hệt Lão Tam đã c.h.ế.t từ lâu.

 

Bà ta đẩy chồng dậy, nói:

 

“Hôm nay thằng nhãi Hàn Tích dẫn theo một thanh niên trông rất giống Lão Tam đến thăm mẹ anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/26-1.html.]

 

“À, tôi biết rồi, thấy trên TV rồi.” Diệp Tiêu Long chẳng mấy bận tâm: “Có khi chỉ là giống nhau thôi. Nếu thật sự là con trai của Lão Tam, mẹ tôi đâu có ngồi yên được, đã nhận người từ lâu rồi.”

 

“Nếu không phải con Lão Tam, sao hôm nay dám uy h.i.ế.p tôi? Chuyện nhà chúng ta, sao họ cứ phải xía mũi vào?”

 

Diệp Tiêu Long cũng không ngủ được nữa.

 

Nếu là trước kia, Lão Tam có con cũng chẳng sao, biết đâu còn có thể diễn một màn nhận thân cảm động lòng người.

 

Nhưng từ sau khi cha họ bị đưa đi cải tạo, cuộc sống của cả nhà trở nên khó khăn, đối xử với mẹ kế dĩ nhiên cũng không còn tốt đẹp gì.

 

Bà lão đó tính tình khó chịu, ông ta không tốt với bà lão, bà lão cũng chẳng thèm lấy lòng ông ta, thế là quan hệ ngày một tệ hơn.

 

Bọn họ đều tưởng ông cụ sẽ c.h.ế.t già trong cái chuồng trâu nơi bị đưa đi cải tạo, đối với mẹ kế thì lại càng không thể tốt hơn.

 

Nhưng cái tên Diệp Phúc Sinh ấy, chẳng phải là trạng nguyên toàn tỉnh Vân sao? Sau này nhất định sẽ có tiền đồ rạng rỡ.

 

Quý Mặc Liên có chút lo lắng — nếu cậu ta thật sự là con trai của Lão Tam, biết được bà nội ruột của mình từng phải chịu khổ, vậy có trả thù bác cả, bác hai không?

 

Diệp Tiêu Long trở mình nói:

 

“Sợ cái gì, chúng ta có sống nhờ cậu ta đâu.”

 

“Không sống nhờ thì thôi, nhưng căn nhà này tính sao? Đây là nhà của cha, nếu cậu ta là con của Lão Tam, chẳng lẽ không đến tranh giành nhà với chúng ta?”

 

“Nó giành cái gì mà giành? Nó là cái thá gì!”

 

Diệp Tiêu Long bắt đầu mất kiên nhẫn.

 

“Nó nói là con của Lão Tam thì là sao? Chỉ dựa vào mặt giống là có thể tính được chắc? Bọn mình không thừa nhận!”

 

Vốn dĩ Diệp Tiêu Long định sang nhà sau xem tình hình của Chu Cẩm.

 

Dù sao nếu bà lão đó c.h.ế.t bệnh mà không được đưa đi viện, người ngoài cũng sẽ nói anh em họ là đồ bất hiếu.

 

Nhưng nếu bà lão đó c.h.ế.t rồi, chẳng còn ai nhắc đến chuyện Lão Tam mất tích hay có con hay không, vậy thì cũng chẳng ai tới giành nhà với họ nữa.

 

Nghĩ đến đây, ông ta lại thấy bà lão c.h.ế.t đi còn tốt hơn.

 

Dù sao mấy năm nay vợ ông ta đối xử với mẹ kế cũng chẳng ra gì, danh tiếng vốn đã chẳng tốt lành gì.

 

Nghĩ thế rồi, Diệp Tiêu Long lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.

 

Bên kia, nhà họ Hàn cũng chưa ngủ yên.

 

Hàn Nguyên Tông lại đang dạy dỗ con trai.

 

Ông chỉ nói, chứ không ra tay.

 

Nhưng Tần Tố Vân thì ra tay.

 

Cái roi lông gà quật túi bụi lên người Hàn Tích:

 

“Miệng không kín, đầu óc cũng chẳng sáng! Con đưa Phúc Sinh và Tiểu Ngọc đi tìm bác gái cả của con, đầu con bị hỏng rồi hả?”

 

Chị gái chồng bà đã phải nhẫn nhịn nỗi đau, không nhận đứa cháu ruột này là vì sao?

 

Chính là để khi Phúc Sinh tốt nghiệp được phân công công tác, không bị ảnh hưởng bởi thành phần xuất thân.

 

Ai mà không muốn được ở lại làm việc tại Kinh thị chứ?

 

Với cái thành phần gia đình như cậu ấy, chỉ cần có người cố ý gây khó dễ, chuyện thăng chức sẽ vô cùng gian nan.

 

Chị gái chồng bà một lòng lo xa tính kỹ, vậy mà lại bị tên ngốc này phá hỏng hết cả.

 

Tần Tố Vân làm sao mà không giận cho được.

Loading...