Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 22.4
Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:28:42
Lượt xem: 224
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm Hàn Viên Tông đến ga tàu Thủ đô, vừa xuống tàu liền về nhà, không ghé qua tòa soạn.
Vợ ông là giáo sư khoa Lịch sử của Đại học Bắc Kinh, năm nay khôi phục kỳ thi đại học, trường phải tuyển sinh nên bận rộn vô cùng.
Bà đang chuẩn bị ra cửa đến trường.
Hàn Viên Tông nói:
“Đợi một chút rồi đi, anh có chuyện muốn nói.”
Tần Tố Vấn đặt chiếc áo khoác dạ trên tay xuống, hỏi:
“Chuyện gì mà gấp vậy, để tối về nói không được sao?”
Hàn Viên Tông mệt mỏi rã rời, đặt túi xuống:
“Anh tìm được vợ và con của Hoài Cảnh rồi.”
Tim Tần Tố Vấn như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Diệp Hoài Cảnh là con của chị gái Hàn Viên Tông, ông và chị gái cách nhau những hai mươi tám tuổi, mẹ chồng ông sinh con thứ hai ở tuổi bốn mươi tám.
Hàn Viên Tông gần như được chị gái nuôi lớn.
Ông chỉ lớn hơn con trai chị gái một tuổi, từ nhỏ lớn lên cùng Diệp Hoài Cảnh, là cậu ruột của Diệp Hoài Cảnh.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Diệp Hoài Cảnh học hành rất giỏi, trước giải phóng từng du học, sau khi trở về làm phóng viên.
Có lần đi phỏng vấn thì mất tích, không trở về nữa.
Tần Tố Vấn gọi điện đến trường, nói trong nhà có việc gấp, xin nghỉ nửa ngày.
Hiện giờ đã nghỉ đông, các thầy cô đang tăng ca để lo việc tuyển sinh, phía bên kia không có ý kiến gì, việc xin nghỉ thuận lợi.
Tần Tố Vấn chạy vào phòng con trai, lật chăn của đứa con trai đang vùi đầu ngủ, kéo rèm ra, nói:
“Dậy đi con trai, mang hai chai rượu và một gói trà qua nhà ông ngoại!”
Hàn Tích lật người tiếp tục ngủ:
“Con chắc chắn không phải con ruột của mẹ. Nghỉ đông rồi mà, mẹ cho con ngủ thêm một lát đi.”
Hàn Tích năm nay học lớp mười hai, sang năm cũng sẽ thi đại học.
Tần Tố Vấn kéo cậu dậy: “Con ngoan, ông bà ngoại nhớ con lắm. Hồi nhỏ là ông bà nuôi con lớn, giờ lớn rồi sao lại không thân với ông bà nữa? Ông bà nhớ con, sợ ảnh hưởng đến việc học nên không dám đến nhà. Giờ nghỉ rồi, con nên qua thăm một chút. Con à, sao có thể vô tâm như vậy chứ?”
Hàn Tích miễn cưỡng rời khỏi chiếc chăn ấm áp, vì nếu không đi, mẹ cậu có thể lải nhải cả buổi sáng.
“Con đi, con đi, được chưa!”
Cậu bò dậy mặc quần áo, Tần Tố Vấn đưa rượu và trà cho cậu.
“Bữa sáng sang nhà ông bà ngoại ăn luôn, ăn trưa với ông xong rồi hẵng về.”
Hàn Tích nói: “Hai người cứ thần thần bí bí, định đuổi con đi làm gì chứ?”
Tần Tố Vấn nói: “Sao con lại nghĩ về ba mẹ như vậy, đúng là đứa nhỏ vô tâm. Ông bà ngoại thương con không công rồi. Không muốn đi thì thôi, mẹ gọi điện cho ông, nói con không đi nữa, vậy được chưa?”
Hàn Tích: ...
“Con ăn tối xong mới về.”
“Vậy càng tốt.”
Tiễn con trai ra ngoài, đóng cửa lại, đứng bên cửa sổ nhìn con rời khỏi khu nhà tập thể, Tần Tố Vấn mới quay đầu lại, nghiêm mặt hỏi chồng:
“Mau nói cho em nghe, chuyện là thế nào?”
Hàn Viên Tông ôm cái bụng đói meo, từ hôm qua lên tàu đến giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng, suốt dọc đường toàn nghĩ chuyện này, giờ đói đến không chịu nổi, nói: “Vừa ăn vừa nói nhé.”
Tần Tố Vấn nấu cho ông một đĩa bánh chẻo.
Uống mấy ngụm nước bánh, thân thể mới ấm lên được chút.
Trên đường đi ông cũng đã gần như sắp xếp mọi chuyện rõ ràng rồi.
Ông nói: “Điểm đến cuối cùng của anh là trường Trung học Văn Thành ở huyện Thanh Hà, anh thấy một thanh niên giống Hoài Cảnh như được đúc từ cùng một khuôn. Năm nay cậu ấy hai mươi tuổi, cha ruột là người được dân làng cõng từ trên núi về, bị mất trí nhớ, không nhớ nổi tên mình, cũng không để lại ảnh chụp. Nhưng nhìn dáng dấp đứa trẻ ấy, dù cha ruột không phải là Hoài Cảnh, thì cũng là người rất giống Hoài Cảnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/22-4.html.]
Ông kể hết những điều thu thập được ở thôn Đại Hà cho vợ nghe, người đàn ông được Cao Phân cõng từ trên núi về, chắc chắn chính là Hoài Cảnh, không thể sai được.
Tần Tố Vấn suy nghĩ một lát, rồi nói: “Vậy thì bài phỏng vấn này anh không thể đăng, nếu Phúc Sinh là con của Hoài Cảnh, mà lý lịch gia đình bị người ta mang ra làm rắc rối, sẽ ảnh hưởng không nhỏ. Dù bây giờ thi đại học không xét thành phần, chỉ dựa vào thành tích, nhưng nhà chị anh còn có hai đứa con riêng đang rình rập, trước kỳ thi không thể để cậu ấy bị liên lụy.”
Hàn Viên Tông nói: “Anh biết chứ, nên mới không dám nhận nhau ở thôn Đại Hà.”
Anh rể ông mấy năm trước bị đưa đi lao động cải tạo, Hàn Viên Tông vẫn đang tìm cách giúp ông ấy được minh oan, trước khi việc đó xong xuôi thì tốt nhất không nên để lộ thân phận.
Tần Tố Vấn rất muốn đi gặp Phúc Sinh, nhưng lại lo nếu để người khác biết thân thế của Phúc Sinh, sẽ có người cố tình gây chuyện, ảnh hưởng đến việc thi cử của cậu.
Bà nói: “Chị sức khỏe không tốt, em tìm cơ hội đi thăm chị ấy, nói cho chị biết tin vui này. Nếu chị biết Hoài Cảnh có một đứa con, trong lòng có chút hy vọng, biết đâu sẽ khỏe lên.”
“Được, vậy em tranh thủ sớm đi thăm chị ấy.”
Tần Tố Vấn lại hỏi:
“Thế sau đó Hoài Cảnh đi đâu? Không phải đã nhớ lại điều gì rồi sao? Sao không quay về nhà?”
Hàn Viên Tông lắc đầu:
“Không biết nữa. Mẹ của Phúc Sinh cũng không biết. Trưởng thôn thôn Đại Hà đã cử người đi tìm ở huyện, ở thành phố, mà vẫn không tìm thấy.”
---
Chỉ mất hơn một ngày, Phúc Sinh đã xây xong một bức tường đá cao hai mét.
Tiếp theo còn phải lên núi vác thêm đá nữa.
Cao Phân nói nhà họ Liêu đã bị dằn mặt rồi, chắc sẽ không dám đến trộm rau nữa, bảo Phúc Sinh đừng đi vác đá nữa, bên ngoài lạnh lắm, ở nhà nhóm lửa sưởi ấm, đọc sách thì hơn.
Tạ Tiểu Ngọc nói học hành cũng cần thư giãn đầu óc, làm chút việc khác để thả lỏng thần kinh.
Phúc Sinh làm việc là phải đầu xuôi đuôi lọt, nếu không sẽ khó chịu, nên cứ để anh xây xong tường rào đi.
Cao Phân nói:
“Phúc Sinh chỉ nghe lời con, mà con lại không chịu khuyên nó, thôi được rồi, miễn là hai đứa có lòng tin thi đậu đại học, thì mẹ không nói gì nữa.”
Tạ Tiểu Ngọc nói:
“Mẹ, mẹ phải có lòng tin với Phúc Sinh chứ. Dựa theo tiến độ tiến bộ của anh ấy, đạt thủ khoa thành phố cũng không phải không thể. Chỉ cần không có gì ngoài ý muốn, đậu đại học hệ chính quy là chắc rồi.”
Cao Phân vội vàng nhổ mấy cái “phì phì”: “Không có gì ngoài ý muốn cả.”
Tạ Tiểu Ngọc muốn biết thêm chuyện về cha ruột của Phúc Sinh, bèn hỏi:
“Mẹ, sao mẹ lại nghĩ ra được cái tên hay thế cho Phúc Sinh vậy?”
Cao Phân đáp: “Mẹ làm gì nghĩ ra được, là cha Phúc Sinh đặt đó. Hôm ấy tự dưng ông ấy ngâm một bài thơ, mẹ nghe không hiểu, ông ấy liền giải thích là có người du ngoạn đến khi trời tối thì lên thuyền quay về, nhưng lại đi nhầm đường. Mẹ hỏi ông ấy có phải nhớ lại chuyện gì ở nhà không, ông ấy nói lờ mờ nhớ được chút gì đó, mẹ mới bảo ông ấy đi tìm thử.”
“Trước khi đi, cha Phúc Sinh nói nếu sau này có con, thì đặt tên là Diệp Hồi Chu. Mẹ thấy cái tên này nghe hay, hỏi nếu là con gái thì sao, ông ấy nói trai gái đều đặt tên đó được.”
Tạ Tiểu Ngọc vội hỏi:
“Lúc cha đi, có biết mẹ đã mang thai Phúc Sinh chưa?”
Cao Phân lắc đầu, rồi lại không chắc chắn:
“Bản thân mẹ lúc ấy cũng chưa nhận ra, nhưng cha Phúc Sinh tinh ý lắm, nhớ cả chu kỳ hàng tháng của mẹ. Mấy ngày đó là không cho mẹ động vào nước lạnh, giặt giũ nấu cơm đều là ông ấy làm hết. Chắc chắn ông ấy đã biết chuyện mẹ trễ mấy chục ngày rồi.”
Hồi đó mới chỉ là những năm 50, ai mà vì trễ kinh mười mấy ngày lại đi bệnh viện khám chứ.
Cao Phân nói: “Mẹ trong lòng vẫn luôn nghĩ, chắc cha Phúc Sinh không biết mình có con. Nếu ông ấy biết mình có con, thì không thể không quay về.”
Trong lòng Cao Phân cũng từng đoán, đến giờ người đàn ông đó vẫn chưa quay về, có lẽ đã mất ở bên ngoài rồi.
Chỉ là bà không muốn tin điều đó.
Nhưng thực tế, mấy ngày đó cha Phúc Sinh từng nhắc bà, nói bà trễ kinh rồi, bảo bà phải tự chăm sóc bản thân.
Ông ấy nói nhiều nhất một tháng là sẽ quay về, dù có tìm được hay không, cũng nhất định trở về.
Cao Phân cố gắng quên đi chuyện này.
Bà thà tin rằng cha Phúc Sinh đã nhớ lại chuyện cũ nên không muốn quay về nữa, ít ra còn giữ được một tia hy vọng.
Bởi vì cha Phúc Sinh thật sự là một người đàn ông rất rất tốt.
Dù thế nào đi nữa, bà vẫn mong rằng ông ấy còn sống.