Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 21.3

Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:21:49
Lượt xem: 203

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ của Lưu Tú Hảo nói với cô ta: “Hai đứa con trai ở nhà, con mau về đi, con mà không về thì ai nấu cơm cho tụi nó?”

 

Lưu Tú Hảo nói: “Mẹ nghe đi, hồi con sinh con trai, ở cữ cũng đâu được đối xử thế này. Đại Trụ với Tiểu Trụ cũng là cháu của mẹ chồng con, ăn ké mấy miếng thì sao chứ. Sau này cả nhà phải dựa vào hai đứa nó thôi. Con nghe nhà họ Liễu nói, Phúc Sinh thi được cái trứng vịt (0 điểm), đồ ngốc như thế, sau này làm sao có tương lai được!”

 

Tiểu Trụ vừa ăn cơm cháy bà ngoại cho, vừa nói: “Chú ba không phải đồ ngốc, chú ba thi được một trăm điểm.”

 

Mẹ của Lưu Tú Hảo không tin: “Con nghe ai nói vậy? Có phải chú ba với thím ba con bịa chuyện không đấy? Con nít không được học nói dối nghe chưa?”

 

“Không có đâu.” Tiểu Trụ nói: “Là hiệu trưởng trên trường huyện tới nhà nói đó, còn nói chú ba chắc chắn thi đậu đại học, kêu nhà mình ủng hộ chú ba học tiếp nữa.”

 

Chuyện gì thế này? Lưu Tú Hảo trong lòng rối như tơ vò, vội kéo Tiểu Trụ chạy về nhà xem rốt cuộc là sao.

 

---

 

Trường lại có hai ba học sinh xin nghỉ học, lý do thì đủ kiểu, có người nói con học không giỏi, chi bằng về nhà làm ruộng. Thầy hiệu trưởng Trần phải đến từng nhà khuyên nhủ. Sau đó, khi chấm bài xong, ông bất ngờ phát hiện Phúc Sinh thi sử được điểm tuyệt đối!

 

Dựa theo thành tích các môn khác của Phúc Sinh, không thể nào môn sử lại cao như vậy. Thầy Trần về kể với vợ, vợ ông nói Tiểu Ngọc mấy hôm trước có mang rau đến biếu, nói Phúc Sinh đang ôn lại môn sử ở nhà, chắc là do ôn tập có kết quả.

 

Hiệu trưởng Trần không tin, làm gì có ai ôn tập mà tiến bộ nhanh đến thế. Ban đầu ông định đợi thứ hai đi học lại sẽ hỏi, nhưng trùng hợp ở thôn Đại Hà có một học sinh đang định nghỉ học, thầy liền qua tận nhà học sinh đó khuyên nhủ, bảo ít nhất cũng nên đi thi thử, không thì sau này sẽ hối hận cả đời.

 

Sau đó, ông tranh thủ hỏi thăm nhà của Diệp Phúc Sinh, và được người ta dẫn thẳng đến.

 

Cao Phấn căng thẳng lắm, tưởng Phúc Sinh thi không tốt nên thầy hiệu trưởng mới tìm đến, vội pha trà, lau ghế mời vào. Thầy hiệu trưởng Trần cười nói:

 

“Phúc Sinh môn sử thi được tròn 100 điểm, tôi muốn tìm Phúc Sinh và Tiểu Ngọc để hỏi thêm về phương pháp học tập của em ấy.”

 

“Con tôi Phúc Sinh thật sự thi được một trăm điểm sao?” Cao Phấn vừa mừng vừa không dám tin, nhưng đã là hiệu trưởng nói thì không thể giả được, bài thi lịch sử là do chính tay hiệu trưởng Trần chấm mà.

 

Trong lòng hiệu trưởng nghĩ, nền tảng kém một chút thì đã sao, nếu Diệp Phúc Sinh có phương pháp học tốt, có thể thi được điểm tuyệt đối môn lịch sử, thì sau khi ôn tập, các môn khác chắc cũng không kém.

 

Phúc Sinh không muốn nói chuyện, không biết vì sao, chỉ là không muốn mở miệng giải thích. Tạ Tiểu Ngọc bên cạnh giải thích rằng Phúc Sinh có trí nhớ rất tốt, trước kỳ thi vừa đúng lúc ôn xong toàn bộ sách lịch sử cấp một và cấp hai, dựa vào trí nhớ siêu phàm và khả năng hiểu nhanh, lại còn chăm chỉ cố gắng.

 

Hiệu trưởng nghe xong giật mình đứng bật dậy, thiên tài như thế thật không nhiều, ông liền nói với Cao Phấn rằng chỉ cần để Phúc Sinh tiếp tục cố gắng, nhất định có thể đỗ đại học.

 

Học khối C mà dựa vào trí nhớ cũng không phải không được, môn Văn có phần đọc hiểu thì ông có thể phụ đạo cho Phúc Sinh, còn Toán cần tư duy logic rõ ràng, hiệu trưởng thấy tuy Phúc Sinh không hay nói chuyện nhưng rất có logic, nếu không thì sao có thể giúp đội sản xuất tính công điểm, hơn nữa Tiểu Ngọc còn thi Toán được hạng nhất, có thể giúp Phúc Sinh học thêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/21-3.html.]

 

Nhìn vào thì Phúc Sinh và Tiểu Ngọc đều là hạt giống tiềm năng để thi đại học!

 

Kỳ thi đại học vừa được khôi phục, trường trung học Văn Thành và trường nhị trung đang ganh đua nhau về tỷ lệ đậu, khi rời đi hiệu trưởng Trần rất vui, còn bảo Tiểu Ngọc và Phúc Sinh mai quay lại trường sớm để ôn luyện.

 

Cao Phấn bận rộn vào chuồng bắt một con vịt, buộc chặt cánh lại để tặng hiệu trưởng Trần mang về, nhưng ông vội vàng xua tay từ chối, nhất quyết không nhận.

 

Lưu Tú Hảo vừa về tới nhà thì đúng lúc nghe hiệu trưởng khen ngợi Phúc Sinh thông minh, còn nói chắc chắn Phúc Sinh sẽ thi đỗ đại học. Lưu Tú Hảo trong lòng chua xót không chịu được, sớm biết Phúc Sinh học giỏi thế, lúc mẹ chồng đề nghị chia lại nhà, đã chẳng nên chia ra làm gì.

 

Cô ta nói với chồng mình: “Hay là anh nói thử với mẹ một câu, nhà mình cũng giống anh cả, cùng góp tiền cho Phúc Sinh học lại?”

 

Diệp Ngân Sơn không dám mở miệng: “Tính mẹ thế nào em còn không biết à, đừng có mà đi tìm mắng. Bên nhà mẹ đẻ Tiểu Ngọc vừa gửi tiền vừa gửi phiếu, còn gửi cả tài liệu ôn tập, có thiếu gì đâu mà cần chúng ta góp?”

 

“Vậy sau này nếu sinh viên đại học của nhà mình lại thành con rể ở rể nhà họ Tạ, anh cam tâm à?”

 

Hiệu trưởng trường trung học Văn Thành còn nói Phúc Sinh chắc chắn đậu đại học, vậy thì nhất định là thật. Sinh viên đại học đầu tiên của thôn Đại Hà, sau này cả nhà không phải cũng được thơm lây sao.

 

Lưu Tú Hảo nói: “Em đâu phải vì bản thân mình, em là nghĩ cho hai đứa con trai của anh đấy, đó mới là cháu đích tôn của nhà họ Diệp các anh. Anh nhìn ba anh em các anh xem, chỉ có em sinh được hai đứa con trai!”

 

Diệp Ngân Sơn bật cười, nói: “Sinh ra từ bụng em thì có liên quan gì đến anh cả hay em ba? Em còn mong họ nuôi con trai thay em à? Nói ra người ta cười thối mũi cho.”

 

Lưu Tú Hảo trong lòng buồn bực, đêm trằn trọc không ngủ được. Con trai thì sao mà không quý, con gái dù có tốt đến đâu, sau này cũng gả về nhà người ta, tài sản vẫn là con trai thừa kế.

 

Diệp Ngân Sơn bị cô ta làm phiền đến phát cáu: “Em tưởng nhà mình có mỏ vàng à, còn nói đến thừa kế? Nói ra ngoài người ta cười chết.”

 

Cũng mất mặt không kém còn có thím Liêu. Lúc buôn chuyện còn lôi việc Phúc Sinh thi trượt ra giễu cợt, ai ngờ vừa từ nhà họ Diệp xem náo nhiệt trở về có người đã nói: “Thím Liêu đừng nói nữa kẻo lại bị vả mặt, hiệu trưởng trường huyện đích thân đến nhà cô Cao Phân, nói Phúc Sinh chắc chắn sẽ thi đậu đại học!”

 

“Thi được con số không mà cũng đòi đậu đại học, làm gì có chuyện đó chứ.” Thím Liêu cười đến đau cả bụng.

 

“Làm sao lại không thể?”

 

Vài người dân trong thôn vừa mới chúc mừng Cao Phân lên tiếng: “Hiệu trưởng trường trung học Văn Thành không đời nào nói dối đâu, Phúc Sinh thi Lịch sử được một trăm điểm đấy. Tôi thấy Phúc Sinh căn bản không phải là đứa ngốc, đứa ngốc sao mà thi được điểm tuyệt đối? Sau này, tuyệt đối đừng có mà nói Phúc Sinh ngốc trước mặt Cao Phân nữa.”

 

“Đúng vậy, nếu thi được một trăm điểm mà còn bị gọi là ngốc, thì bọn tôi thành cái gì?”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Mặt mũi thím Liêu lập tức cứng đờ, sao có thể như vậy được, lẽ nào sinh viên đại học đầu tiên của cả làng lại là người nhà Cao Phân?

Loading...