Chương 002: “Phúc Sinh, chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé.”
Tạ Tiểu Ngọc nghĩ, Phúc Sinh mới xuyên tới đây chưa được bao lâu, vẫn đang cố gắng thích nghi với thời đại này.
Hiện tại, Phúc Sinh từ thời cổ đại xuyên đến.
Còn cô thì từ thế kỷ hai mốt xuyên qua.
Tạ Tiểu Ngọc ở thế kỷ hai mốt bị bệnh tim bẩm sinh rất nặng.
Bác sĩ nói cô sống không qua nổi hai mươi lăm tuổi.
Khi giấc mơ cứ xuất hiện ngày càng thường xuyên, bệnh cũng phát càng lúc càng nặng.
Tạ Tiểu Ngọc đoán, ở kiếp trước cô đã lên cơn bệnh khi đang ngủ – có thể đã qua đời.
Sau đó, cô trọng sinh vào kiếp sống mà cô luôn mơ thấy.
Cơ thể có hơi yếu, nhưng tuyệt đối không bị bệnh tim nữa.
Cô có thể sống khỏe mạnh cùng Phúc Sinh, nghĩ đến đó, Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy mình lời to rồi.
Dù gì ở kiếp trước cô cũng là trẻ mồ côi, chẳng có gì vướng bận.
Tại đồn công an, Tạ Tiểu Ngọc tố cáo gã hói và Vương Hỉ Nương là bọn buôn người, định bán cô và Phúc Sinh – anh thì bị bán vào hầm than, cô thì bị bán vào núi sâu gả cho mấy lão độc thân.
Hiện tại nhà nước đang tích cực trấn áp tội buôn bán người, bắt được là xử nặng.
Vương Hỉ Nương vội vàng phản bác, kéo Tạ Tiểu Ngọc xuống nước:
“Là con tiện nhân này tìm tôi, muốn bán chồng nó để về thành phố! Nó cũng tham gia buôn người đấy, phải bắt thì bắt cả hai!”
Tạ Tiểu Ngọc tất nhiên không thể nhận tội.
Chính cô cũng thấy kỳ lạ – rõ ràng là đang cùng Phúc Sinh đi đăng ký kết hôn, vậy mà khi tỉnh lại thì đã ở trong ngôi miếu với bọn buôn người.
Ký ức ở giữa hoàn toàn trống rỗng.
Dù gì cô cũng là người từ thế kỷ hai mốt xuyên tới, lại hay nằm mơ, cuộc đời còn đầy những điều kỳ quái.
Cô đoán, rất có thể thời điểm đó, có ai đó dùng “bàn tay vàng” điều khiển tư tưởng của cô, hoặc có người nhập vào thân xác cô để thao túng hành động.
Tạ Tiểu Ngọc rùng mình một trận ớn lạnh.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cô thà để những nhân vật khác có “bàn tay vàng” còn hơn là bị ai đó xuyên vào thân xác mình.
Tạ Tiểu Ngọc luôn khăng khăng cho rằng, người trong giấc mơ chính là bản thân cô.
Cô tuyệt đối không muốn bị người khác nhập vào rồi làm ra chuyện bán Phúc Sinh như vậy.
Tạ Tiểu Ngọc liền phản bác:
“Vậy bà nói thử xem, tôi đã tìm bà bàn chuyện ở đâu?”
“Thì... thì ngay trên đường cái ấy mà…”
Vương Hỉ Nương cũng cảm thấy kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/2-1.html.]
Hôm nay bà ta đang lang thang ngoài phố tìm mục tiêu mới.
Thì thấy cô gái nhỏ này trắng trẻo, yếu đuối, vẻ ngoài xinh xắn mà tâm địa lại độc ác, mở miệng là nói không muốn lấy tên ngốc, muốn bán hắn đi để được quay về thành phố.
Vương Hỉ Nương cũng không hiểu sao mình lại nghe theo, kéo theo cả gã hói vào ngôi miếu đổ nát, rồi xảy ra cảnh trả giá lúc đầu.
Tạ Tiểu Ngọc đoán trong chuyện này quả thật có điều gì mờ ám.
Có lẽ thực sự có kẻ đang nắm “bàn tay vàng”.
Cô nói thẳng: “Tôi hoàn toàn không quen biết bà, sao có thể chỉ nhìn trên phố mà đoán được bà là kẻ buôn người? Làm sao tôi có thể bảo bà bắt cóc Phúc Sinh chứ? Chính bà và đồng bọn đã dụ dỗ, lừa tôi theo!”
Vương Hỉ Nương chỉ vào Phúc Sinh: “Các người hỏi hắn đi, hắn chứng kiến từ đầu đến cuối, tôi không nói dối!”
Gã hói thở dài thườn thượt: “Hắn là thằng ngốc, nói không nên lời, hỏi thì được gì chứ?”
“Tên ngốc là ông mới đúng!” Tạ Tiểu Ngọc không cho phép ai mắng Phúc Sinh.
Cô tát một cái, cào trầy cả mặt gã hói: “Phúc Sinh là người giỏi nhất! Anh ấy chỉ không thích nói chuyện, chứ không phải đồ ngốc!”
Hai cảnh sát thì thầm với nhau: “Cô gái nhỏ xinh thế này, sao lại đi lấy một thằng ngốc được chứ?”
“Đúng đó, bạn trai cô ấy nhìn tuấn tú thế kia, ánh mắt sáng quắc, làm gì có vẻ gì là ngốc?”
Cảnh sát hỏi: “Đồng chí Diệp Hành Chu, xin hỏi hai người vì sao lại cùng bọn buôn người đến ngôi miếu kia?”
Tạ Tiểu Ngọc có hơi lo lắng.
Tuy cô không nhớ đoạn ngắn đó, nhưng Phúc Sinh chắc chắn biết rõ.
Phúc Sinh không thích nói chuyện, nhưng không có nghĩa là anh không nói.
Liệu anh sẽ nói gì đây?
Ánh mắt trong trẻo của Diệp Phúc Sinh đảo một vòng.
Gương mặt vẫn không có biểu cảm gì, tay vẫn giấu sau lưng.
Chỉ là anh nhìn về phía Vương Hỉ Nương và gã hói, thốt ra hai chữ: “Kẻ xấu.”
Phúc Sinh không thích nơi đông người, đặc biệt là những nơi nghiêm trang như nha môn – dù bây giờ gọi là đồn công an.
Dù sao thì trước khi đến thế giới kỳ lạ này, anh cũng chỉ là một tử sĩ không thể lộ mặt nơi ánh sáng.
Nói xong, Phúc Sinh liền xoay người bước ra ngoài.
Nữ cảnh sát chưa từng thấy người đàn ông nào lạnh lùng đến thế.
Không đợi bạn gái mình mà đã rời đi trước rồi. Ai da, cô gái nhỏ này thật đáng thương…
Cô cảnh sát nhỏ giọng an ủi Tạ Tiểu Ngọc: “Bạn trai em cá tính ghê, tuyệt chiêu ném đá kia, đúng là thần kỳ.”
Lực tay khống chế cực chuẩn – đến đồn công an chỉ cần dội một xô nước lạnh là hai tên kia tỉnh ngay.
Tạ Tiểu Ngọc mím môi cười. Phúc Sinh còn nhiều tuyệt chiêu nữa kia.