Giang Hoài Sơn nghe rõ đầu đuôi sự việc, trong lòng hiểu ngay là thím Liêu nhỏ mọn. Mấy hôm trước còn chế giễu nhà họ Diệp ở làng, nói Phúc Sinh lên huyện học chỉ phí tiền, còn làm mất cả công điểm.
Giang Hoài Sơn đứng trên xe máy cày, nói với đám người đang tụ lại xem náo nhiệt: “Tôi vừa từ huyện về. Phúc Sinh đội Ba nhà mình ở trạm chăn nuôi đã khống chế được một con bò bất ngờ phát cuồng, cứu được một mạng người. Huyện sẽ biểu dương Phúc Sinh. Các người có sức thì để dành mà đi làm công kiếm công điểm, đừng có lắm lời gây bực mình, không thấy xấu hổ à!”
Thím Liêu đỏ mặt đến tận mang tai, Phúc Sinh không những đăng ký được, mà còn được biểu dương. Mặt khác, càng khiến bà ta xấu hổ hơn là đội trưởng còn nói chính cháu trai bà đã chọc giận con bò, nên bị đuổi việc ở trạm chăn nuôi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Cái gì, cháu tôi bị mất việc ở huyện rồi sao?” Thím Liêu chân mềm nhũn, nếu không có bà bác lớn tuổi bên cạnh đỡ thì đã ngã sụp xuống.
---
Cao Phân suốt dọc đường tâm trạng đều rất tốt, gặp ai cũng nói: tuần sau Phúc Sinh và Tiểu Ngọc sẽ lên huyện học lại.
Có người thật lòng chúc mừng, cũng có người ghen tị trong bụng, mong chờ xem Cao Phân sớm muộn sẽ thành trò cười. Nhưng bà chẳng buồn để ý. Ngay từ lúc bà giúp Phúc Sinh cưới Tiểu Ngọc về, chẳng ai coi trọng, đến cả chuyện đi huyện đăng ký hôm nay, cũng có kẻ nói Tiểu Ngọc sẽ thừa cơ bỏ trốn.
Hết lần này đến lần khác, những kẻ đặt điều nói xấu đều bị vả mặt. Cao Phân cười hớn hở nghĩ: Tiểu Ngọc đã nói Phúc Sinh học được, thì nhất định là học được!
Tạ Tiểu Ngọc chia một nửa bánh trứng vừa mua về cho Cao Phân. Cao Phân nói: “Mấy món ăn vặt này, các con cứ mang về phòng ăn.”
Tạ Tiểu Ngọc đáp: “Số tiền này là Phúc Sinh kiếm được đấy, mẹ không nếm thử một chút sao?”
Lúc đó Cao Phân mới nhận nửa cân bánh trứng. Tiền và phiếu mà Tạ Tiểu Ngọc mua mấy món lặt vặt này, đều là do anh chị bên ngoại cho thêm. Giờ cô chia một nửa cho mẹ chồng, trong lòng Cao Phân rất vui. Bà cũng định khuyên nên tiết kiệm một chút, nhưng nghĩ lại, người ta có anh chị thương yêu, thôi kệ, Tiểu Ngọc là đứa biết tính toán, con bé đã mua, tức là đã sắp xếp ổn thỏa chi tiêu rồi, bà cũng chẳng cần lo lắng làm gì.
Tạ Tiểu Ngọc chia bánh trứng cho mẹ chồng xong, lại đem đường đỏ sang đưa cho chị dâu cả, khiến Lưu Tú Hảo tức tối quay về than phiền với chồng rằng Tạ Tiểu Ngọc đối xử với hai anh chị chồng không đều. Diệp Ngân Sơn nghe xong thì nổi giận: “Cô chẳng chịu chịu thiệt một chút nào, suốt ngày chỉ lo tính toán thiệt hơn, tôi nói cho cô biết, đừng có nhiều lời trước mặt mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/18-3.html.]
Chớp mắt đã tới cuối tuần. Ăn sáng xong, Tạ Tiểu Ngọc chuẩn bị cùng Phúc Sinh lên huyện. Căn nhà thuê phải dọn dẹp, ngày mai thứ Hai đã bắt đầu vào học.
Tạ Tiểu Ngọc nói với Cao Phân: “Mẹ, con tính rồi, tiền vẫn đủ dùng. Đợi thi đậu đại học rồi, nhà nước còn cấp trợ cấp hàng tháng cho sinh viên nữa. Mẹ chỉ cần chăm sóc vườn rau cho tốt, đừng làm việc quá sức mà mệt người.”
Cao Phân phất tay: “Hai đứa cứ dồn hết tâm trí vào học hành, mẹ còn chưa già đâu. Đi đi, xe máy cày ở đầu làng không chờ người đâu.”
Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh mang theo chăn đệm và đồ sinh hoạt lên huyện. Cả buổi sáng hai người dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, sau đó Tạ Tiểu Ngọc nói: “Phúc Sinh, tụi mình đi hợp tác xã mua ít vở và bút đi.”
Phúc Sinh khóa cửa lại, vừa quay người thì liền chắn Tạ Tiểu Ngọc ra sau lưng. Phía trước có một người đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đầy khó chịu, Phúc Sinh đã siết chặt nắm tay.
Tạ Tiểu Ngọc nhìn theo hướng mà Phúc Sinh nghiêng đầu chỉ, liền rùng mình một cái, vội nép đầu sau vai Phúc Sinh: “Phúc Sinh, tên thần kinh đó chính là Lương Phù!”
“Đừng sợ.” Phúc Sinh nắm chặt bàn tay hơi run của Tiểu Ngọc đang giấu sau lưng mình.
Lương Phù tiến lên vài bước, anh ta không cao bằng Phúc Sinh, nhưng khuôn mặt lại mang một vẻ hiểm độc khiến người thường phải run sợ. Thế nhưng Phúc Sinh chẳng cảm thấy có gì đáng sợ. Anh từ nhỏ đến lớn đều tin vào sức mạnh thật sự của bản thân, xưa nay đều như vậy.
Lương Phù mở miệng: “Tiểu Ngọc, cô có biết người bên cạnh mình là ai không?”
Tạ Tiểu Ngọc nghe anh ta hỏi như vậy, cứ như thể anh ta quen biết Phúc Sinh lắm vậy. Cô đáp: “Tôi đã đăng ký kết hôn với Phúc Sinh rồi, anh c.h.ế.t tâm đi.”
Bị tên thần kinh này bám theo đúng là xui xẻo. Tạ Tiểu Ngọc nghĩ, có lẽ tên biến thái này biết cô đang học lại ở trường cấp ba huyện nên mới không cam tâm chạy đến đây. Hôm nay bất kể thế nào cũng phải kết thúc dứt điểm. Lần này Lương Phù đến, cô không hề mơ thấy trước, vậy chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Ngay khi Lương Phù mở miệng, Phúc Sinh đã cảm thấy đối phương rất quen thuộc. Sư phụ từng nói anh là người cô độc, tính cách kỳ lạ, nhưng cũng nói người như anh có khả năng quan sát vượt trội hơn người thường. Câu nói vừa rồi của đối phương, cùng với thái độ và ánh mắt, rõ ràng là của một kẻ quen cũ có địch ý. Giọng điệu và biểu cảm kia… chỉ có thể là người đó.
Phúc Sinh hỏi: “Diệp Nhất?”