Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 18.2
Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:14:33
Lượt xem: 263
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trường cấp ba đã ngừng dạy mấy năm, năm nay khối mười tuyển sinh được đủ lớp, khối mười hai thì toàn học sinh học lại, còn khối mười một thì trống lớp — dĩ nhiên là được rồi. Hơn nữa, Phúc Sinh mới hai mươi tuổi, kỳ thi đại học mới được khôi phục, có những người ba bốn mươi còn đi thi. Phúc Sinh dù có học lại mấy năm cũng không muộn.
“Hai em mang giấy tờ chưa?”
“Dạ có mang rồi ạ.” Tạ Tiểu Ngọc vội nói.
“Vậy được.” Hiệu trưởng Trần đứng dậy nói: “Theo tôi đến trường làm thủ tục nhập học nhé.”
Làm xong thủ tục nhập học, Tạ Tiểu Ngọc đến ký túc xá trường xem thử. Một gian phòng lớn, kiểu giường ghép, mỗi phòng ở đến mười hai người. Tạ Tiểu Ngọc nghĩ đến tính cách của Phúc Sinh, sống chung với nhiều người thế này thật không ổn, anh thích yên tĩnh, lại không giỏi giao tiếp, sống vậy thì sao học hành yên ổn được.
Trước khi đi, cô đã bàn bạc với mẹ chồng, nếu không được thì sẽ thuê một căn nhà nhỏ ở huyện. Cô hỏi hiệu trưởng xem gần trường có nhà nào cho thuê không?
Hiệu trưởng Trần biết hai người là vợ chồng, Diệp Hồi Chu không thích tiếp xúc với người khác. Ông liền cho thuê căn nhà nhỏ trống trong sân nhà mình. Ban đầu ông không định lấy tiền, nhưng Tạ Tiểu Ngọc không chịu. Cuối cùng hai bên thống nhất với giá ba đồng một tháng, Tạ Tiểu Ngọc trả trước sáu tháng — tổng cộng mười tám đồng.
Cô vẫn còn hơn một trăm đồng trong người, mức giá này hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Thuê nhà xong, hiệu trưởng Trần bảo Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đến lớp vào thứ Hai tuần sau, cuối tuần có thể chuyển chăn màn và đồ dùng sinh hoạt đến.
Trước khi về, Tạ Tiểu Ngọc nói với Phúc Sinh: “Phúc Sinh, chị dâu sắp sinh rồi, lần trước em uống hết khá nhiều đường đỏ, mình mua một cân đem về tặng chị ấy nhé.”
“Được.” Phúc Sinh gật đầu.
Lần trước chị dâu bên ngoại cho rất nhiều tem phiếu, Phúc Sinh ở nhà làm việc chỉ toàn đi giày vải, gặp mưa thì đi giày cao su. Giờ phải lên huyện học, Tạ Tiểu Ngọc mua cho anh một đôi giày thể thao đế cao su, hôm nắng thì đi giày vải, mưa thì đi giày thể thao.
Có hai màu: đen và trắng. Tạ Tiểu Ngọc hỏi anh thích màu nào, Phúc Sinh biết giá này đối với gia đình hiện tại là quá đắt, nên lắc đầu bảo không mua. Nhưng Tạ Tiểu Ngọc không đồng ý, dù có chặt chẽ thì vẫn đủ tiền, hơn nữa số tiền này là Phúc Sinh đào sâm mà có, cô tự quyết chọn đôi màu đen vì đỡ dơ, rồi còn mua thêm một cân đường đỏ, một cân bánh trứng.
Lúc về không có xe máy cày, hai người đi bộ về làng, trời đã sập tối. Cao Phân đang đứng sốt ruột chờ ở đầu làng, thấy hai đứa trở về thì vội hỏi: “Đăng ký được không?”
Tạ Tiểu Ngọc hớn hở nhướn mày: “Con với Phúc Sinh đều đăng ký được rồi.”
Lúc đó Cao Phân mới nhẹ lòng, liền kể với Tạ Tiểu Ngọc: “Hai đứa vừa lên xe đi là thím Liêu đứng ở đầu làng nói móc, bảo Phúc Sinh chỉ có trình độ tiểu học, trường sẽ không cho học cấp ba. Mẹ tức quá phải cãi nhau với bà ta mấy câu.”
Lúc ấy có người đứng xem hỏi thím Liêu sao biết, thím ta nói con rể lớn là giáo viên trường cấp ba Văn Thành, là do nghe con rể nói.
Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, hôm nay cô và Phúc Sinh mới đi đăng ký, con rể bà ta sao mà biết trước? Chắc chắn là thím Liêu nhiều chuyện, lại bịa ra để nói lời chọc tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/18-2.html.]
Cũng chẳng trách lúc đến làm thủ tục, người tên Tằng Dũng Khánh lại phản đối kịch liệt như vậy. May mà có hiệu trưởng Trần, nên cuối cùng Phúc Sinh vẫn được nhận vào học.
“Nhà bà Liêu Hồng Trà chẳng có ai rộng lượng cả. À, thế rốt cuộc hai đứa đăng ký kiểu gì?”
Tạ Tiểu Ngọc kể chuyện ở trạm chăn nuôi cho Cao Phân nghe: “Con rể của thím Liêu đúng là có phản đối, nhưng hiệu trưởng Trần đồng ý cho tụi con đăng ký, một mình anh ta phản đối cũng vô ích.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cao Phân nghĩ bụng, nếu không nhờ Tiểu Ngọc nằm mơ rồi đi trước một chuyến đến trạm chăn nuôi, thì có khi thật sự không đăng ký được. Bà lại càng thấy may mắn vì đã cưới Tiểu Ngọc cho Phúc Sinh, Tiểu Ngọc đúng là quá vượng cho Phúc Sinh rồi.
Khi đi ngang qua cây hòe lớn đầu làng, thím Liêu đang bưng bát cơm vừa ăn vừa buôn chuyện. Thấy Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh quay về, trong bụng nghĩ chắc chắn Phúc Sinh không đăng ký được, mất mặt quá.
Bà ta quen miệng độc, lúc này mà không buông lời cay độc thì đâu phải bà ta: “A Phân à, con trai bà không đăng ký được đúng không?”
Cao Phân cười lạnh, chỉ tay vào mặt bà ta mắng: “Tôi nói rồi mà, từ sáng sớm bà đã bóng gió châm chọc, hóa ra là bà cấu kết với con rể trên huyện, không cho con trai tôi đăng ký!”
“A Phân, bà không thể vu oan cho người ta như vậy được. Nếu con trai bà đủ điều kiện, người khác phản đối cũng đâu có tác dụng, đúng không?”
Có người đứng gần đó can: “A Phân, trình độ học vấn con bà không đủ, chuyện này không thể trách thím Liêu được đâu.”
Tạ Tiểu Ngọc bình tĩnh nói: “Chưa nói đến chuyện điều kiện của Phúc Sinh, mà điều tôi thấy lạ là — thím Liêu ở trong làng, thế mà lại biết trước có thầy giáo ở trường không cho Phúc Sinh đăng ký. Tôi nói cho mọi người nghe, thầy cô ở trường đều rất tốt, còn khích lệ Phúc Sinh. Chỉ có con rể lớn của thím Liêu là kịch liệt phản đối. Thím Liêu à, con rể của thím đúng là hiếu thảo với thím thật đó.”
Cao Phân thì không nói nhẹ nhàng như Tiểu Ngọc, bà mắng thẳng: “Loại người đen cả ruột gan, tôi khuyên bà nên biết điều một chút. Kẻo làm quá lên, quả báo quay lại thì chẳng giữ nổi công việc của con gái con rể đâu.”
“Cao Phân, bà đừng có nguyền rủa con gái với con rể tôi!”
Hai bên sắp cãi nhau to, thì đội trưởng từ trên xe máy cày bước xuống. Dạo này đang thu thuế lương thực, xe máy cày trong làng phải chạy mấy chuyến mỗi ngày.
“Sao lại cãi nhau nữa rồi?”
“Là tại Cao Phân đó, con trai bà ấy không đăng ký được thì quay sang trách con rể tôi. Đội trưởng, lần này thật sự không thể trách tôi được đâu!”
“Gì chứ, con trai tôi là Phúc Sinh đã đăng ký xong rồi đấy.” Cao Phân đầy khí thế đáp lại.
“Sao có thể chứ?” Thím Liêu không tin, con gái và con rể bà trên huyện đều nói rằng trường chắc chắn sẽ không nhận Diệp Phúc Sinh.