Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 17.4
Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:09:42
Lượt xem: 260
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có được một trăm đồng này, Cao Phân tính toán trong bụng, nhà còn chu cấp thêm khẩu phần ăn, cũng đủ cho hai đứa dùng trong một năm. Đợi đến khi thi đỗ đại học, rồi hẵng tính đến chi phí học đại học sau.
Tạ Tiểu Ngọc lại an ủi bà: “Mẹ, mẹ quên rồi à, trong núi vẫn còn một củ sâm nữa mà, chỉ là không to bằng lần trước. Đợi con với Phúc Sinh thi đậu, con sẽ đào lên nhờ chị dâu bán giúp lần nữa, chắc cũng đủ tiền tàu xe lên trường.”
Cao Phân nghĩ lại thấy đúng thật, suýt nữa quên mất chuyện Phúc Sinh có thể vào rừng. Bà nói: “Chả trách mấy hôm nay chị dâu hai con hay vào rừng, chắc cũng muốn thử vận may.”
Phúc Sinh cau mày, chỗ có sâm đều ở sâu trong núi, lại có dã thú xuất hiện, anh nói: “Có dã thú, nguy hiểm.”
Cao Phân dù không ưa con dâu thứ hai, nhưng dù sao cũng là mẹ của cháu trai bà. Nếu Lưu Tú Hảo vì đi tìm sâm mà gặp chuyện, thì cả nhà lại bị liên lụy.
Bà chạy sang nhắc nhở con trai thứ hai: “Hôm trước đưa dược liệu cho công xã, con không nghe các xã viên nói à? Không có Phúc Sinh thì họ chẳng ra được khỏi núi, bảo vợ con đừng có chạy loạn trong rừng nữa.”
Lưu Tú Hảo đâu chịu nghe, Phúc Sinh tìm được thì mình cũng có thể may mắn chứ! Cô ta đi tìm mấy ngày liền, chẳng biết sao lại đồn ra ngoài rằng trong núi có sâm, cả làng ai rảnh rỗi đều đổ vào rừng kiếm, thậm chí có mấy đứa nhỏ còn bị lạc.
Trưởng thôn phải tổ chức trai tráng trong làng vào núi tìm trẻ con, cuối cùng vẫn là Phúc Sinh tìm được mấy đứa trẻ sắp c.h.ế.t rét, c.h.ế.t đói, đưa về.
Trưởng thôn mở họp toàn đội, nghiêm khắc phê bình mấy người đứng đầu. Mấy bà thím trong làng tức tối, nói là nghe lời Lưu Tú Hảo bảo trong núi có của quý.
Trưởng thôn hỏi Lưu Tú Hảo nghe ở đâu ra, cô ta không dám nói là Phúc Sinh từng đào được sâm, nếu nói ra thì chồng và mẹ chồng cô ta sẽ không tha. Cô ta chỉ còn cách bịa là mình nằm mơ thấy.
Trưởng thôn phạt mỗi nhà có người dẫn đầu gây chuyện một trăm công điểm. Lưu Tú Hảo tức muốn chết, một trăm công điểm, lúc nông nhàn cũng phải làm việc mười ngày nửa tháng mới kiếm lại được!
Từ đó trong làng mới yên ổn, không còn ai dám vào núi tìm sâm nữa.
Cao Phân dặn dò Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc, lần sau đào củ sâm còn lại nhất định phải kín đáo, đừng để ai nhìn thấy, đặc biệt là Lưu Tú Hảo.
Tạ Tiểu Ngọc nói nhất định sẽ chú ý, lần trước là ngoài ý muốn, không ai ngờ Lưu Tú Hảo lại bất ngờ xuất hiện và mở gói vải ra. Sau này nhất định sẽ đề phòng.
Cháu dâu của thím Liêu bỏ trốn, trong làng thiếu một giáo viên dạy thay. Trước kia không ai quan tâm, nhưng giờ kỳ thi đại học đã được khôi phục, trường cấp ba ở huyện cũng mở lại, mấy đứa trẻ đang học tiểu học trong làng, dù còn mấy năm nữa mới đến tuổi thi, nhưng nhà nào chẳng mong có con đỗ đại học.
Vì thế, vị trí giáo viên dạy thay lại được coi trọng. Trưởng thôn là người đầu tiên đến hỏi ý Cao Phân, muốn mời Tạ Tiểu Ngọc quay lại trường làng dạy học.
Cao Phân thấy nở mày nở mặt, nhưng từ chối khéo, rồi cười nói: “Phúc Sinh với Tiểu Ngọc chuẩn bị cùng nhau lên huyện học lại, không thể làm giáo viên tiểu học ở làng được.”
“Phúc Sinh học lại à?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/17-4.html.]
Trưởng thôn phá lên cười, nhưng không phải cười nhạo mà là không tin nổi. Phúc Sinh còn chẳng biết nói chuyện với người khác, học hành cái gì chứ, nó là số làm ruộng cả đời.
Trưởng thôn lắc đầu, trong bụng nghĩ Cao Phân bị con dâu út xoay vòng vòng, dốc sức nuôi nó học đại học, đợi nó đỗ rồi bay khỏi cái chuồng gà này, còn quay lại được sao?
Chẳng mấy chốc, cả làng đều biết chuyện Diệp Phúc Sinh không làm ruộng nữa, Cao Phân để thằng con ngốc của mình lên huyện học, còn phân lại nhà với hai người con trai trước. Nhiều người không coi trọng chuyện này, nói Cao Phân quá ngốc, mấy năm nữa chắc chắn sẽ hối hận.
Thím Liêu vốn đã chờ xem trò cười, giờ cười đến đau cả bụng. Ngồi dưới gốc cây hòe lớn đầu làng làm việc thêu thùa, vừa khâu vá vừa tám chuyện: “Cao Phân khổ cả đời rồi, bà ấy coi như hết đời rồi.”
“Sao chị lại nói thế?” Những người đang tám chuyện ở đầu làng đều là các bà thím, con dâu trong đội Một, ai nấy đều thân với thím Liêu.
Thím Liêu lại lôi chuyện xưa ra kể một lần nữa: “Hồi đó, chồng của A Phân biết làm mộc, cuộc sống trong nhà cũng khấm khá hơn người khác, ai cũng ghen tị nói bà ấy lấy được chồng tốt. Ai mà ngờ, vừa sinh xong đứa con thứ hai, chồng bà ta đã mất.”
“Bà ấy làm góa phụ, lại vác một người đàn ông từ trong núi về, vốn dĩ đã là người chẳng may mắn gì, thế mà bà ta cứ khăng khăng sống với anh ta. Quả nhiên, sinh ra một đứa con trai lại là đứa ngốc. Giờ thì sao, cưới được cô con dâu lanh lợi thế, suốt ngày khoe khoang, để xem sau này con dâu bỏ đi, đến lúc đó ai khóc cho mà xem.”
Mấy bà thím bên cạnh xu nịnh: “Trường cấp ba ở huyện mở lại rồi, nghe nói con rể lớn của chị được điều lên đó dạy học, con gái lớn thì làm ở nhà ăn của trường, hai vợ chồng đều có việc làm chính thức. Con dâu nhà chị cũng sắp sinh nữa rồi, A Phân làm sao so được với chị, có tận ba chàng rể hiếu thảo, chị còn nhiều ngày tốt đẹp phía trước.”
Thím Liêu thầm đắc ý, đúng là như vậy, A Phân sao có thể so với bà ta. A Phân phân lại nhà, chọc giận hai đứa con trai trước, Phúc Sinh thì là thằng ngốc, đến lúc bà ta già rồi còn có ai nuôi?
Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đang đứng ở đầu làng chờ xe máy cày, hôm nay lên trường cấp ba ở huyện đăng ký, buổi trưa có thể sẽ phải ăn ở huyện, Tạ Tiểu Ngọc mang theo giấy tờ và tem lương thực.
“Mẹ, con với Phúc Sinh chắc đến chiều mới về, mẹ đừng lo, con sẽ không bỏ Phúc Sinh mà đi đâu.”
Cao Phân cười mắng yêu: “Đi đi, làm xong việc thì về sớm.” Nếu Tiểu Ngọc thực sự muốn bỏ trốn, thì đã chẳng nói chuyện chị dâu bên ngoại gửi tiền về rồi.
Tạ Tiểu Ngọc cùng Phúc Sinh leo lên chiếc xe máy cày của làng rời đi. Cao Phân quay người trở về, đi ngang qua cây hòe lớn đầu làng lại bị thím Liêu bám lấy châm chọc bằng mấy câu chua chát.
Cháu dâu của thím Liêu bỏ trốn, con dâu út của Cao Phân cũng là trí thức trẻ nhưng lại không chạy, đem ra so sánh thì bà ta thấy mất mặt.
“A Phân, đến lúc Phúc Sinh học một năm, thi được cái trứng ngỗng mang về, thì số tiền năm đó coi như đổ sông đổ biển, lại mất luôn con dâu. Bà chẳng phải bị thằng con ngốc dắt theo mà ngốc luôn rồi à?”
Cao Phân chống nạnh mắng lại: “Con tôi là Phúc Sinh, sau này nhất định sẽ là người đầu tiên trong làng thi đậu đại học. Tiểu Ngọc còn nói, đợi tốt nghiệp rồi sẽ đón tôi lên thành phố ở!”
Thím Liêu cười phá lên, bảo Cao Phân nằm mơ giữa ban ngày. Phúc Sinh thì biết gì mà học với hành: “A Phân à, chuyện đó mà bà cũng tin được sao?”
Cao Phân không muốn đôi co mấy lời nhảm nhí, chỉ nói: “Tin hay không, thì cứ để thời gian chứng minh đi.”