Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 16.6
Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:07:51
Lượt xem: 313
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thím Liêu liếc nhìn bát của Phúc Sinh, nói:
“Miếng chân giò trong bát của Phúc Sinh hình như to hơn, lòng heo cũng như có thêm một miếng.”
Bà Trần tức đến nỗi gõ cái muôi lớn:
“Người ta là Phúc Sinh, muốn ăn ngon thì Tiểu Ngọc nấu cho, còn tiếc chi một miếng lòng heo, mấy người còn ăn cơm nữa không, mau xếp hàng đi!”
Mấy người phía sau đói đến ôm bụng kêu gào, chen lấn đẩy bật Thím Liêu ra, miếng chân giò bóng loáng mềm nhừ trong bát bà ta rơi xuống đất, rồi bị người chen lên dẫm một cái. Thím Liêu kêu lên thảm thiết:
“Chân giò của tôi! Ai đẩy tôi đó, đền tôi!”
Mọi người đều bị mùi thơm mê hoặc, đói muốn chết, chẳng ai thèm để ý bà ta.
Bát đũa đều tự mang theo, ngay từ khi bắt đầu nấu ăn, mùi thơm đã khiến bụng mọi người cồn cào không chịu nổi.
Một bát cơm trộn khoai lang, một vá lòng heo kho khoai tây đầy nước sốt, một vá chân giò kho củ cải – ai cũng không rảnh để nói chuyện, chỉ lo vội vã nếm thử.
Mấy thím múc cơm tay rất đều, đảm bảo mỗi người đều có một miếng chân giò mềm nhừ thơm ngậy, lòng heo mỗi người được chia khoảng bốn đến năm miếng, còn có rất nhiều củ cải khoai tây thấm nước sốt đậm đà.
Ăn xong còn có thể uống một bát canh gan heo ngon ngọt, thật chẳng gì tuyệt vời hơn.
Các đội viên ngồi quanh bếp lớn, không bỏ sót bất kỳ mùi thơm nào.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Bà Trần ơi, ngày mai nhất định vẫn phải làm như vậy đó, chân giò mua thêm chút đi, tôi vừa mới cắn được miếng thì thịt đã tan luôn trong miệng rồi!”
Còn muốn ăn thêm một miếng thì tiếc là đã hết, lòng heo cũng ngon, ăn xong thức ăn, lấy nước sốt trộn cơm, ai nấy đều ăn xong với vẻ mặt mãn nguyện.
Bà Trần cười mắng:
“Không phải lúc đầu các người con chê chúng tôi cho ăn lòng heo sao, cái lòng đó rửa cực lắm, mai chúng tôi lại mua năm cân thịt, hầm nồi cải trắng cho các người ăn nhé.”
Nói xong còn liếc nhìn thím Liêu một cái, mặt thím Liêu đỏ ửng lên, dù không ăn được chân giò nhưng nước thịt quá ngon, lòng heo nữa, mấy thứ nội tạng này sao lại có thể nấu ngon như vậy chứ?
Các đội viên không đồng ý, lập tức cử người đi gọi Trần đồ tể, bảo ông mau đến nhà máy chế biến thịt mua đồ ăn cho ngày mai, còn níu lấy đội trưởng sản xuất đòi thêm hai đồng nữa.
Mọi người lại ganh tỵ với Diệp Phúc Sinh, hồi trước ai cũng không xem trọng khi anh cưới Tạ Tiểu Ngọc, bây giờ vợ chồng người ta sống ngày một khấm khá, chỉ riêng tài nấu ăn của Tạ Tiểu Ngọc thôi, nhà họ ăn gì mà không ngon?
Trong khoảnh khắc đó, những người từng chê bai Tạ Tiểu Ngọc đều có chút hối hận.
Ăn xong nghỉ ngơi một lát, mọi người vây quanh bếp lớn lấy nước sôi, Tạ Tiểu Ngọc đã sớm dùng mứt trái cây pha sẵn nước ngọt để nguội, chạy lại đưa cho Phúc Sinh:
“Phúc Sinh, nước ngọt nè, cho anh uống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/16-6.html.]
Phúc Sinh lắc đầu:
“Em uống đi.”
“Cùng uống nhé.” Tạ Tiểu Ngọc uống một nửa: “Em uống không nổi nữa, phần còn lại anh uống hết đi.”
Phúc Sinh lúc này mới nhận lấy cái ly, trong nước có mùi trái cây ngọt lịm, nghĩ đến việc lúc nãy Tiểu Ngọc đã uống ở miệng này, mặt anh đỏ bừng, định xoay cái ly sang bên khác để uống.
Nhưng rồi nghĩ lại, sợ Tiểu Ngọc hiểu lầm là anh chê môi cô chạm vào ly, rõ ràng anh chỉ thấy ngại thôi, chứ không hề ghét bỏ, vội vàng xoay ly lại như cũ.
Tạ Tiểu Ngọc nằm sấp lên vai Phúc Sinh cười không ngớt, khiến bao nhiêu thanh niên trai tráng đỏ mắt ganh tị, một thằng đàn ông mà còn được uống nước ngọt, lại được vợ cưng chiều như thế, vậy mà Diệp Phúc Sinh không nở lấy một nụ cười, bực thật!
Mấy thím trêu đùa:
“Tiểu Ngọc với Phúc Sinh tình cảm cũng tốt ghê, A Phân cưới được cô con dâu này là cưới đúng rồi đấy!”
“Cưới đúng thì đúng rồi, Tiểu Ngọc còn không cần sính lễ, không tổ chức tiệc cưới, chứ không nhà A Phân cuối năm thế nào cũng thiếu đói, không biết mấy năm sau mới trả hết nợ.”
Thím Liêu không phục:
“Cháu trai tôi cưới cũng là thanh niên trí thức, người ta cũng không cần sính lễ gì hết.”
Mấy bà thím hôm nay ăn được cơm do Tiểu Ngọc nấu, hương vị ngon không tưởng, khó trách hồi phân gia con dâu hai nhà A Phân không muốn đi, chỉ sợ Thím Liêu cũng đang nói mát.
Bà Trần thân với Cao Phân, liền lên tiếng bênh vực:
“Cũng nhờ vợ cháu chị cướp được công việc giáo viên dạy thay của Tiểu Ngọc, không thì nhà A Phân đâu cưới được Tiểu Ngọc.”
Thím Liêu cười lạnh:
“Tôi nghe từ trạm thanh niên trí thức nói, sắp khôi phục kỳ thi đại học rồi, không chừng Tạ Tiểu Ngọc sẽ lập tức quay về thành phố, lúc đó xem Cao Phân có hối hận không!”
Bà Trần cũng nghe phong thanh, nhưng chưa biết thật giả thế nào, nói:
“Vợ cháu chị cũng là trí thức mà, chị nói người ta, không sợ tự vả à? Chẳng lẽ vợ cháu chị cũng bỏ trốn?”
“Chuyện đó không đời nào xảy ra.”
Thím Liêu nghĩ bụng, nhà mẹ đẻ bà ta có điều kiện tốt, cháu trai mình lại là người nổi bật trong làng, còn là đội trưởng sản xuất, cưới được mấy tháng rồi mà vợ chồng chưa từng cãi nhau, vợ cháu trai bà nó không thể bỏ trốn được.
Hôm nay vợ cháu trai bà cũng đi làm công trình đắp đê, Thím Liêu đứng lên tìm quanh vẫn không thấy người đâu, trong lòng bắt đầu cảm thấy không yên, bèn chạy sang đội Một tìm cháu trai, định bụng nhắc nhở vài câu. Đúng lúc đó, thằng con nhà mẹ đẻ bà – Thiết Trứng – chạy tới báo tin: vợ cháu trai bà đã gom hết giấy tờ, tiền bạc và quần áo trong nhà, bỏ trốn rồi.
Thím Liêu chân mềm nhũn, ngồi thụp xuống—bỏ… bỏ trốn rồi?
Cháu trai bà – Liêu Đại Dân – lập tức quăng cuốc, dẫn người đuổi theo lên huyện tìm vợ.