Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 16.3
Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:06:53
Lượt xem: 299
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhiêu Huệ nghĩ, ở thị trấn nhỏ thế này chắc không bán được giá, cô sẽ mang về Vân Thị nhờ người bán hộ, số tiền bán được sẽ gửi lại cho hai vợ chồng nhỏ. Vì Tiểu Ngọc đã định sẽ cùng Phúc Sinh ôn thi lại, sẽ không có thời gian trồng trọt, không lên đội làm công, vậy thì ăn uống gì cũng đều phải tốn tiền.
Nhưng giờ tin tức phục hồi kỳ thi đại học vẫn chưa chính thức công bố, chưa cần vội nói ra.
Bên kia, Lưu Tú Hảo bị mắng quay về, trong lòng đau như cắt. Tối đến bà than phiền với Diệp Ngân Sơn:
“Củ nhân sâm to như thế, cái thằng ngốc kia không nói với ai một tiếng, lại đưa cho chị dâu của Tiểu Ngọc, anh nói xem, em trai anh có phải quá ngốc không!”
Diệp Ngân Sơn thì lại không nghĩ nhiều như vậy. Trong thị trấn nhỏ này có gì mà giấu nổi, nếu trong nhà tự tiện đem đi bán, chắc chắn sẽ bị bắt và giáo dục phê bình. Dù có đào được cũng phải lén lút mang lên thành phố bán, đường đi nước bước tốn kém, còn phải xin giấy tờ để đi xe và ở trọ, hơn nữa cũng chưa chắc bán được bao nhiêu tiền, không đáng để ganh tỵ.
Anh ta nói: “Em đừng có mà ra ngoài buôn chuyện, trong núi có sói, lỡ người khác nghe được rồi cũng chạy đi đào, xảy ra chuyện thì lại trách chúng ta.”
Lưu Tú Hảo đương nhiên sẽ không nói ra ngoài, nhưng nghĩ bụng, nếu Phúc Sinh đào được thì chứng tỏ trong núi chắc chắn còn nữa. Đợi hôm nào rảnh, cô ta sẽ tự vào núi thử vận may.
Buổi tối rửa ráy xong, Tạ Tiểu Ngọc ngồi xếp bằng trên giường, cười hỏi Phúc Sinh:
“Phúc Sinh, anh có muốn biết tối qua chị dâu em đã nói gì với em không?”
Phúc Sinh lắc đầu. Anh được huấn luyện để giữ lòng thanh tịnh, những chuyện không nên biết thì cứ xem như mình điếc, sư phụ đã dạy anh như thế.
Tạ Tiểu Ngọc cười nói:
“Nhưng em muốn kể cho anh nghe. Chị dâu em bảo, sắp tới sẽ khôi phục kỳ thi đại học. Tương lai là thời đại của người đọc sách, mấy chục năm nữa, nông nghiệp cũng sẽ cơ giới hóa cả. Phúc Sinh, tụi mình cùng đi học nhé.”
Phúc Sinh cau mày: “Trong mơ sao?” Phục hồi thi đại học thì anh hiểu, giống như khoa cử bên anh. Nhưng chuyện nông nghiệp cơ giới hóa thì anh không hiểu, chẳng lẽ là mơ thấy?
Tạ Tiểu Ngọc gật đầu: “Đúng vậy, là trong mơ. Sau này việc xây dựng đô thị sẽ rất nhanh, Phúc Sinh, chúng ta cùng nhau đi học có được không?”
Thời đại của Phúc Sinh cũng có những học sinh nghèo xuất thân bần hàn, anh rất ngưỡng mộ người có chữ. Anh năm nay hai mươi tuổi, vẫn còn có thể vào học đường sao?
Tạ Tiểu Ngọc động viên: “Mấy trăm năm trước, ba bốn mươi tuổi còn có người đi thi tú tài kia mà, anh mới hai mươi, lại thông minh như vậy, nhất định làm được. Nếu anh không học, đợi em thi đậu rồi, chúng ta sẽ phải chia xa.”
Phúc Sinh suốt cả đêm không nói gì, sáng hôm sau Tạ Tiểu Ngọc lại hỏi: “Phúc Sinh, anh nghĩ kỹ chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/16-3.html.]
Phúc Sinh không trả lời, Tạ Tiểu Ngọc không cho anh xuống giường. Phúc Sinh bất đắc dĩ nói: “Thử xem.”
Tạ Tiểu Ngọc mím môi cười, nhường đường. Phúc Sinh đã nói “thử xem”, vậy chắc chắn sẽ dốc hết sức. Cô dặn: “Chị dâu em nói tin này còn chưa chính thức, bây giờ đừng nói với mẹ.”
“Được.”
Những ngày sau đó trôi qua yên bình một thời gian. Sau vụ thu hoạch mùa thu, đội sản xuất nói vài hôm nữa sẽ ra đồng làm công trình sửa đê. Đây là việc tốt, vừa được tính công điểm lại còn bao cơm trưa, các trí thức trẻ cũng phải tham gia.
Tạ Tiểu Ngọc và mấy cô bác lớn tuổi phụ trách chuyện nấu ăn. Làm công trình ngoài đồng thì phải nấu cơm bằng nồi lớn. Đội sản xuất sẽ bỏ ra một ít tiền mua chút thịt, nấu chung với rau làm món hầm thập cẩm. Chút thịt ít ỏi đó chia đều vào mấy cái nồi sắt to tướng, thật ra cũng chẳng có bao nhiêu mùi vị, có khi ba bốn người mới có một người may mắn múc trúng được miếng thịt.
Cơm trắng cũng phải trộn thêm khoai lang, nếu không thì hơn trăm lao động trai tráng sẽ ăn sạch đội sản xuất mất. Đội trưởng đội sản xuất đưa năm đồng cho bà Trần phụ trách nấu ăn, bảo bà đi mua ít thịt, còn khoai lang, gạo và rau thì đội đã có sẵn.
Thịt heo giá bảy hào rưỡi một cân, trừ đi tiền dầu muối tương giấm, vẫn còn mua được hơn năm cân thịt. Không thể nói đội sản xuất keo kiệt được, làm công trình sửa đê phải mất bốn năm ngày, một ngày mất năm đồng, năm ngày là hơn hai mươi đồng, đội sản xuất cũng đâu có giàu, còn phải bỏ ra bao nhiêu lương thực nữa.
Bà Trần gọi mấy bác phụ trách nấu ăn lại bàn chuyện, hỏi năm nay nấu ăn thế nào?
“Còn thế nào được nữa, như mấy năm trước thôi.”
Không phải các bác ấy không muốn làm tốt, mà là không có nguyên liệu nên đành bất lực, ai mà chẳng muốn ăn thịt chứ.
Bà Trần hỏi Tạ Tiểu Ngọc xem có thể làm sao để mỗi người làm công trình đều được nếm mùi thịt không. Bà ở ngay nhà bên cạnh nhà họ Diệp, nên biết cô có thể dùng nửa cân thịt nấu một nồi cơm thịt kho cho cả nhà ăn, bà Trần cũng không phải khoe khoang, bà thật lòng muốn bữa ăn của anh em công nhân tốt hơn một chút.
Tạ Tiểu Ngọc vốn không muốn ra mặt, nhưng bị hỏi thì cô nói: “Cháu mà đưa ra ý, lại sợ mấy bác mắng cháu, thôi cháu không nói đâu.”
Bà Trần cười mắng: “Mau nói đi.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tạ Tiểu Ngọc nói, năm cân thịt, chia ra thì một người cũng không được một miếng nhỏ, làm kiểu gì cũng không ra mùi thịt. Thay vào đó, chi bằng mua mấy thứ nội tạng heo như lòng già, móng heo, những thứ này lên nhà máy chế biến thịt của huyện mua thì gần như chẳng tốn tiền, mà vẫn có thể nấu ra mùi thịt. Chỉ là lòng heo khó xử lý, cô chịu trách nhiệm nấu.
“Lòng heo với móng heo mà ngon à?” Bà Trần không tin, bán rẻ thế là vì chẳng ai thèm mua.
Tạ Tiểu Ngọc nói làm ra thì chắc chắn ngon, bà Trần lập tức đi mua hai cái móng heo với một bộ lòng heo ở tiệm thịt trong làng. Anh Trần đồ tể là người nhà bà Trần, con phải hỏi bà một câu: “Bà ơi, nhà bà đợt này khó khăn lắm hả?”
Bà Trần lườm một cái, không buồn nói. Lòng heo và móng heo mua về, mấy bác gái lật trái lòng ra rửa đi rửa lại mấy lần mới sạch, cả sân nhà họ Giang (bà Trần là mẹ đội trưởng Giang Hoài Sơn) bốc mùi không chịu nổi.