Chương 014: Hận cũ thù mới gộp chung một chỗ
Vì phân nhà, Cao Phân quyết định đưa hết năm mươi đồng cho Phúc Sinh. Anh cả chị dâu ý kiến gì, phân nhà thì đương nhiên tiện hưởng chung vận may của Phúc Sinh nữa.
Trên mặt Lưu Tú Hảo lộ vẻ đau khổ, giống như thể Tạ Tiểu Ngọc ăn trộm mất của cô năm mươi đồng . Năm mươi đồng đấy, nếu phân nhà, thì đó là tài sản chung của cả nhà. Phúc khí , giờ Tạ Tiểu Ngọc cướp mất !
Phúc Sinh phòng , lấy bộ dụng cụ mộc cất giữ cẩn thận trong nhà: cưa, bào, dây mực... Người chồng đầu tiên của Cao Phân là thợ mộc, thợ mộc trong làng cũng từng là học trò của ông .
Phúc Sinh định tự đồ gỗ. Trước sống trong rừng thời cổ đại, ành còn từng đốn cây dựng nhà gỗ, chặt tre bàn ghế tre. Bây giờ sẵn dụng cụ, càng dễ hơn. Loại bàn bào trong cổ đại cũng tương tự như loại đang cầm trong tay bây giờ.
Cao Phân thấy lấy hết đồ nghề , vội hỏi:
“Con gì đấy?”
Phúc Sinh: “Làm đồ gỗ.”
Những ngày trời mưa , Phúc Sinh ở luôn trong đại đội đồ gỗ cho nhà . Người chọc ghẹo cũng chẳng buồn để ý. Chỉ khi Tạ Tiểu Ngọc mang cơm đến, Phúc Sinh mới chịu buông tay nghỉ một lát.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Một cái giường, một cái bàn ăn, bốn chiếc ghế dài. Còn ghế dựa, ghế thấp, tủ đầu giường, kệ bếp trong nhà đều Phúc Sinh bằng tre. Phía núi cả một rừng tre lớn, chỉ cần với đội trưởng một tiếng, chặt vài cây tre lớn cũng chẳng cả.
Làm đồ gỗ cũng vất vả, Tạ Tiểu Ngọc nấu một nồi cơm thịt kho, còn kịp mang cơm cho Phúc Sinh thì Đại Trụ chạy tới gọi cô:
“Thím ba, thím mau xem , bà nội đang cãi với ở đại đội!”
Xưởng mộc của làng ngay tại đại đội, Tạ Tiểu Ngọc vội vàng chạy tới. Cao Phân và thím Liêu đang cãi . Thím Liêu chỉ một con trai quý như vàng, nhưng tới ba cô con gái. Con rể thứ hai của bà – Hà Dũng – là thợ mộc trong làng, tay nghề nên cuộc sống so với khác khá giả hơn.
Con gái út của thím Liêu do chuyện với Vương Nhị Lai mà tiếng đồn mấy làng lân cận, hiện đang gửi lên thành phố ở nhà vợ chồng con gái lớn. Giờ tìm nhà trai để gả, thím Liêu đến nhờ con rể thứ hai vài món đồ gỗ để của hồi môn.
Chuyện chẳng gì cả cho đến khi bà bước chân đại đội thì thấy con rể cãi với Phúc Sinh về mấy cây tre lớn đất. Hà Dũng là do chặt về, còn Phúc Sinh gì, chỉ đạp lên mấy cây tre. Hà Dũng kéo mãi , Phúc Sinh chỉ nhấc chân lên, Hà Dũng ngã ngửa , đập u đầu sưng một cục to.
Cả mối hận cũ lẫn tức giận mới bốc lên, thím Liêu lập tức chửi rủa om sòm, Phúc Sinh trắng trợn cướp mấy cây tre mà con rể bà khổ cực vác từ núi về.
“Vừa dữ ngốc, còn chẳng , may mà hồi đó để nó con rể, ai lúc nào thì nổi điên đánh !”
“Dựa sức khỏe mà ức h.i.ế.p con rể hiền lành, con rể còn học nghề mộc từ ông bố kế c.h.ế.t tiệt của nó mấy bữa, giờ cái gì cũng để nhà họ Diệp chiếm hết là ?”
Tạ Tiểu Ngọc đẩy thím Liêu đang mắng chửi Phúc Sinh , cúi xuống kiểm tra mấy cây tre to bằng miệng bát, bảo Đại Trụ gọi đội trưởng tới.
Chờ đội trưởng đến nơi, cô mới thẳng Hà Dũng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/14-1.html.]
“Năm cây tre là Phúc Sinh chặt về, lười, lên núi, thấy Phúc Sinh ít dễ bắt nạt nên nhận vơ là chặt đúng ?”
Hà Dũng trong bụng nghĩ, Tạ Tiểu Ngọc đoán chứ. Dù Phúc Sinh cũng ngốc như câm, trong sân đại đội còn mấy chục cây tre to nhỏ, lấy vài cây của Phúc Sinh thì cũng ai gì.
Tre núi thì mất tiền, nhưng những cây to cỡ miệng bát mà vác về thì nặng. Anh chỉ chiếm chút lợi từ Phúc Sinh thôi.
Cả làng bao nhiêu từng lợi dụng Phúc Sinh, xưa nay đều im lặng . Hôm nay phản kháng, đúng lúc vợ trông thấy.
Giờ bà vợ sức mắng Phúc Sinh, cũng chẳng thể cãi vợ . Dù thằng ngốc cũng biện minh, gì chẳng .
Hà Dũng : “Cô từng giáo viên mà vô lý như ? Tre là chặt vác về để đồ gỗ cho nhà vợ .”
Tạ Tiểu Ngọc lạnh, chỉ vết cắt của mấy cây tre đang tranh chấp:
“Chỗ cắt nghiêng trơn bóng, rõ ràng là c.h.é.m gọn bằng một nhát d.a.o rừng. Hà Dũng, đừng khoác lác là thể c.h.é.m đứt tre to bằng miệng bát chỉ với một nhát.”
“Còn nữa, cái vóc ốm yếu của , mà vác năm cây tre to bằng miệng bát từ núi xuống? Đừng tưởng ai cũng là kẻ ngốc!”
Tạ Tiểu Ngọc thử vác mấy cây tre đất, một cây cũng nhấc nổi. Mấy cây tre còn tươi, vết cắt mới, chắc là đốn từ sáng nay. Cả làng ai cũng Phúc Sinh khỏe, ngoài Phúc Sinh thì ai thể vác một lúc năm cây tre to như .
“Anh vác thử xem nào, vác nổi ?” Tạ Tiểu Ngọc đá con d.a.o rừng về phía Hà Dũng: “Anh chặt cho xem , Phúc Sinh thể một nhát c.h.é.m đứt, còn thì ?”
Phúc Sinh lặng lẽ Tiểu Ngọc. Những gì cô chính là điều nghĩ, chỉ là . Anh cũng rõ vì , chỉ là thể thành lời. Sư phụ từng , đó là bệnh, cũng là mệnh.
Tiểu Ngọc đến. Tiểu Ngọc hết những điều . Sự bứt rứt trong lòng bỗng chốc trở nên bình lặng.
Phúc Sinh nhặt lên một cây tre, to bằng miệng bát mà ở trong tay như trọng lượng. Anh vung d.a.o rừng mấy cái liền, cây tre chặt thành nhiều đoạn, mỗi đoạn đều dài bằng , vết cắt nhẵn mịn như một.
Sau đó ném con d.a.o rừng tới chân Hà Dũng:
“Đến lượt .”
Hà Dũng hoảng hốt lùi về . Anh gì sức lực như thế, với cây tre to thế , c.h.é.m đến bảy tám nhát mới xong.
“ .”
“Không mà tre là chặt?”