Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 13.2
Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:01:54
Lượt xem: 314
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Hoài Sơn thật sự gọi toàn bộ đội viên tới, chuẩn bị bỏ phiếu quyết định có thu tiền thuê nhà hay không. Nhưng chưa kịp bỏ phiếu, Trạm trưởng Kha của công xã đã vội vàng chạy tới, kéo Phúc Sinh đi ngay:
“Chết rồi, c.h.ế.t rồi! Hơn chục con heo của công xã bị dịch tả heo! Mau gọi Phúc Sinh lên núi hái loại thuốc đã chữa được cho trâu lần trước!”
Trạm chăn nuôi đã cử hai ba bác sĩ thú y đến, nhưng thuốc cho heo uống vào, có hai con lại càng nặng hơn. Mà heo là có chỉ tiêu, mỗi năm phải nộp đủ số lượng cho trạm thực phẩm, tình hình đang rất cấp bách. Có người nói Phúc Sinh đội Ba biết hái một loại thuốc, trâu ăn thì khỏi, biết đâu heo cũng có thể dùng được.
Thực ra trong truyện là con bò bị ốm và tất cả đều nói về con bò, chứ không có trâu. Nhà lộ,n xộ,n mình cố ý dịch sai, bác nào thấy ở đâu mà có truyện cũng dịch sai như vầy là biết rồi đó, chỉ có ăn cắp nó mới giống vầy thôi nha.
Cao Phân nghĩ chuyện này khác với tài sản của đội sản xuất, nếu chữa không khỏi, người ta sẽ trách Phúc Sinh. Bà vội nói:
“Thuốc cho trâu chưa chắc dùng được cho heo, để bác sĩ thú y xem cho chắc.”
Kha Lai Vượng sốt ruột giậm chân:
“Thím Cao, thím nhỏ mọn quá rồi. Dù có chữa được hay không cũng không đổ tội cho Phúc Sinh đâu! Thử cho một con dùng thuốc của cậu ấy xem sao. Thế này đi, chỉ cần Phúc Sinh chịu lên núi hái thuốc, danh hiệu đội sản xuất tiên tiến năm nay, sẽ trao cho đội Ba các người!”
Cao Phân mới chịu buông tay. Miễn không đổ lỗi cho Phúc Sinh là được.
Tạ Tiểu Ngọc lấy đôi ủng cao su cao đến đầu gối và áo mưa cho Phúc Sinh, rồi hỏi:
“Loại thuốc đó… có chữa được dịch tả heo không?”
Phúc Sinh nghĩ một lát. Heo rừng và heo nhà gần giống nhau. Trước khi đến đây, anh từng được huấn luyện trong rừng hai năm, các loài thú bị thương hay bệnh đều biết tự tìm thuốc. Heo rừng tìm loại thuốc khác các loài khác, nhưng có hiệu quả. Heo rừng ăn được thì heo nhà cũng có thể thử xem.
Anh nói: “Không giống nhau.”
Kha Lai Vượng nghe không hiểu: “Sao cơ?”
Tạ Tiểu Ngọc liền giải thích:
“Ý Phúc Sinh là, thuốc cho heo khác với thuốc cho trâu.”
Kha Lai Vượng nhìn cô vợ trẻ mới cưới của Phúc Sinh. Người khác chẳng hiểu nổi vài lời ngắn ngủi của Phúc Sinh, chỉ có cô là hiểu rõ. Ông nói:
“Thím Cao, con dâu nhà thím đúng là rất hợp với Phúc Sinh, cưới được người tốt rồi đó.”
Cao Phân đắc ý: “Tất nhiên rồi.”
Trước đây còn lo cưới phải bà tổ tông về, bây giờ nhìn lại, Phúc Sinh lấy Tiểu Ngọc xong thì phúc khí càng ngày càng nhiều. Không biết là Phúc Sinh mang lại may mắn cho Tiểu Ngọc, hay là Tiểu Ngọc mang lại vận may cho Phúc Sinh nữa.
Kha Lai Vượng vội kéo Phúc Sinh đi:
“Được rồi, tôi sẽ tìm mấy thanh niên khỏe mạnh đi cùng cậu. Mấy bác sĩ thú y bên trạm chăn nuôi dặn là cậu chỉ cần đào vài cây mang về thôi, đừng làm hỏng rễ. Nếu có tác dụng thật, họ sẽ đem về nuôi trồng nhân tạo.”
Phúc Sinh đi theo Trạm trưởng Kha, chuyện phân nhà vẫn tiếp tục. Năm nay không cần tranh giành gì nữa, danh hiệu “đội sản xuất tiên tiến” đã được định sẵn rồi. Giang Hoài Sơn cười đầy tự hào: “Bỏ phiếu thôi.”
Xem còn ai có mặt mũi phản đối nữa không.
Kết quả bỏ phiếu: năm mươi hai phiếu tán thành, hơn mười phiếu phản đối. Đề nghị của đội trưởng được thông qua với tỷ lệ áp đảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/13-2.html.]
Mấy đồ dùng làm đồng lớn thì là của tập thể, còn đồ nhỏ là của cá nhân. Nhà Tạ Tiểu Ngọc được chia một cái cuốc, một cái liềm, một con d.a.o đi rừng và các vật dụng ăn uống. Còn như bếp nấu thì nhà họ Diệp cũng không có dư, chẳng thể nào gỡ bếp ra chia được. Tạ Tiểu Ngọc nói sau này sẽ ra tiệm rèn đặt hai cái nồi sắt.
Chén bát, rổ rá, các đồ dùng trong bếp được chia làm ba phần. Hai phần để lại nhà, một phần thuộc về Tạ Tiểu Ngọc. Cả củi khô cũng được chia phần.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chờ mọi người trong đội đi hết, Cao Phân mới lấy hết tiền tích góp ra. Thật sự không nhiều, chỉ có hơn sáu mươi đồng. Người làm nông bới đất kiếm ăn, năm nào mùa màng tốt thì chia xong lương thực, mỗi nhà cũng chỉ được mấy chục đồng. Năm nào xấu thì đến ăn còn không đủ, nói gì đến chia tiền.
Mấy năm nay đã lần lượt cưới vợ cho hai đứa con trai, chỉ có đám cưới của Phúc Sinh là không đãi tiệc cũng không lấy sính lễ, tiết kiệm được không ít. Bà nói:
“Mẹ giữ lại hai mươi, còn lại bốn mươi lăm đồng, chia cho nhà tụi con mười lăm đồng. Tiền này tụi con phải tiết kiệm mà tiêu, sau này con cái đi học, cặp sách, vở bút đều cần đến tiền cả.”
Việc phân chia nhà cửa lần này rất công bằng. Lưu Tú Hảo muốn phản đối cũng không phản đối nổi. Cô nghĩ, Tạ Tiểu Ngọc là cô gái thành phố mảnh mai yếu ớt, chắc gì đã hiểu được chuyện tề gia nội trợ vất vả thế nào. Chỗ tiền cô ta có, lo sắm đồ sinh hoạt với mắm muối dầu tương còn chưa đủ.
Hơn nữa, đội sản xuất chỉ cho họ ở trong nhà trống, trong phòng thì chẳng có gì cả. Riêng việc làm đồ gỗ, làm bàn ghế, tủ giường thôi cũng tốn biết bao gỗ và tiền công, nhất thời chắc chắn họ chưa dọn ra nổi.
Dù là nhất thời chưa dọn ra được, Lưu Tú Hảo trong lòng cũng không cam tâm. Cô nói với Giang Táo Hoa:
“Chị dâu, chị xem dạo này Phúc Sinh càng ngày càng có phúc. Giờ phân nhà ra rồi, tụi mình đâu còn hưởng ké được nữa.”
Giang Táo Hoa cũng thấy dạo này vận khí của Phúc Sinh rất tốt. Cô nói:
“Phúc Sinh là do cưới Tiểu Ngọc về mới bắt đầu gặp may. Trước khi cưới vợ, chú ấy có khác gì hai anh em đâu. Tôi thì thấy là Tiểu Ngọc gả vào rồi mới giúp Phúc Sinh có phúc như bây giờ.”
Lưu Tú Hảo thì chẳng tin. Tạ Tiểu Ngọc làm gì có cái gọi là phúc khí. Cô ta lấy Phúc Sinh chẳng qua là để trốn lao động thôi!
Hôm nay đến lượt Lưu Tú Hảo nấu cơm. Cô mở vại ra, thấy dưới đáy còn một cân thịt – đó cũng là nhờ phúc của Phúc Sinh. Cô nhìn mà thèm nhỏ dãi:
“Mẹ ơi, tối nay mình làm thịt này ăn đi?”
“Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn thôi.”
Không phải xuống đồng làm việc, hôm qua vừa ăn mì lươn xào xong, nay lại thèm nữa. Cao Phân lấy ít muối xát lên thịt để ướp, bảo:
“Để dành ăn sau, đâu thể ngày nào cũng ăn thịt.”
Chiều tối, Kha Lai Vượng đích thân dẫn Phúc Sinh về. Cao Phân vội hỏi:
“Hái được thuốc chưa, có hiệu quả không?”
Trạm trưởng Kha vui mừng rạng rỡ, nói:
“Thuốc hái về đã nấu xong, trước tiên cho con heo bệnh nặng nhất uống thử, chỉ nửa ngày mà triệu chứng đã thuyên giảm rõ rệt. Trạm trưởng trạm chăn nuôi còn lấy làm kỳ lạ. Người đi cùng Phúc Sinh kể, phải đi mãi đến tận rừng sâu mới hái được, nếu không có Phúc Sinh dẫn đường, chắc chắn không ai ra khỏi rừng nổi.”
Còn hai cây thuốc vẫn còn nguyên rễ dính bùn đất, trạm trưởng quý như bảo vật, đem về để nuôi trồng và nghiên cứu.
Kha Lai Vượng lấy ra năm mươi đồng:
“Thím Cao, đây là tiền thưởng của trạm chăn nuôi dành cho Phúc Sinh, trạm trưởng đích thân sai người gửi đến công xã!”
Lưu Tú Hảo đang nấu cơm trong bếp, trước mắt tối sầm. Vừa mới phân nhà xong, Phúc Sinh đã kiếm được năm mươi đồng tiền thưởng. Cái phúc này, không còn liên quan gì đến nhà họ Diệp nữa rồi. Năm mươi đồng đấy… năm mươi đồng!