Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Kẻ Xuyên Không - Chương 9:1
Cập nhật lúc: 2025-09-25 01:56:36
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Tiểu Ngọc đầu tiên tiến giấc mơ của Phúc Sinh. Phúc Sinh lên bờ, nước hồ thấm ướt chiếc khố đen bạc màu , lưng khố chỉ buộc sơ sài bằng sợi dây thừng bện gai. Cơ bụng vì rèn luyện cường độ cao nên khỏe khoắn, rắn chắc, còn gầy trơ xương như , nhưng cũng đến mức nở nang, chỉ là gầy nhưng gân cốt, rắn rỏi.
Mặt Tạ Tiểu Ngọc ửng đỏ.
Lên bờ xong, Phúc Sinh cầm chiếc áo tảng đá mặc . Đây là một kiểu áo mà Tạ Tiểu Ngọc từng thấy, màu đen, kiểu dáng mộc mạc, giản dị như phục sức của thứ dân nghèo khó thời .
Một con bồ câu đen đáp xuống cành cây, Phúc Sinh bắt lấy nó, tháo ống trúc nhỏ buộc nơi chân chim . Bên trong là huấn lệnh giao cho .
Tạ Tiểu Ngọc ghé xem, chữ thời xưa đều là chữ phồn thể, nhưng vì từ nhỏ cô mơ thấy thời cổ đại và học ngành khảo cổ, nên thể . Trong thư là huấn lệnh yêu cầu Phúc Sinh bắt giữ Diệp Tứ – kẻ phản bội – đưa về quy án. Nếu kháng cự, lập tức xử trảm tại chỗ.
Tạ Tiểu Ngọc thấy Phúc Sinh nhíu mày, đó buộc thanh nhuyễn kiếm thắt lưng. Cảnh chuyển sang, Phúc Sinh theo dấu vết đến nơi ẩn của Diệp Tứ.
Diệp Tứ quỳ rạp xuống đất khẩn cầu Phúc Sinh, xin hãy tha cho vợ – Liễu Như Mi – đang mang thai sáu bảy tháng.
Nếu là khác tới, Diệp Tứ nhất định sẽ liều c.h.ế.t phản kháng. đến là Phúc Sinh, phần thắng nào. Thực lực của chỉ thứ tư, vì thế mới ban tên là “Diệp Tứ”. Còn Phúc Sinh, ngay từ khi đưa trại huấn luyện vượt xa đầu, ban tên là Diệp Phúc Sinh.
Trong túp lều tranh xiêu vẹo, phụ nữ mang thai chống tay khung cửa ngã khuỵu, nàng cầu xin Phúc Sinh:
“ sợ chết, chỉ xin cho thêm hai tháng nữa, đợi đứa con trong bụng đời. Xin , xin hãy để hài nhi thấy ánh mặt trời.”
Phúc Sinh chần chừ tay. Hai mặt ngừng van nài rủ lòng thương xót cho hài nhi trong bụng nàng. Phúc Sinh nghĩ, đây chính là thứ gọi là “tình” mà Diệp Tứ từng ư?
Diệp Tứ từng : “tình” là vì đối phương mà cam lòng hi sinh . “Tình” cũng là Diệp Tứ và Liễu Như Mi, vì đứa con đời, chẳng màng đến tôn nghiêm mà quỳ lạy van xin.
Phúc Sinh vung kiếm, gảy nhẹ, lấy kim bài tín vật đeo ở cổ tay trái của Diệp Tứ – minh chứng phận. Giọng của lạnh lùng chút cảm xúc.
“Cút.”
Diệp Tứ sững , ngỡ ngàng chẳng dám tin còn giữ mạng sống.
“Phúc Sinh, ngươi...” Không g.i.ế.c thì ăn với cấp ? Phúc Sinh sẽ trừng phạt nặng.
“Cút.” Phúc Sinh cau mày.
Diệp Tứ chẳng dám chần chừ, sợ Phúc Sinh đổi ý, lập tức kéo Liễu Như Mi dập đầu lạy tạ.
“Phúc Sinh, ơn sâu như biển , kiếp và Như Mi nguyện trâu ngựa cũng sẽ báo đáp.”
Phúc Sinh mang thẻ căn cước của Diệp Tứ về báo cáo. Bởi vì tính cách khó gần, chẳng mấy khi chịu mở lời, sư phụ liền tự tiện suy diễn một câu chuyện: Diệp Tứ và Liễu Như Mi vì tình mà nhảy vực tự vẫn, còn Phúc Sinh chỉ kịp giành thẻ căn cước.
Tuy nhiên, tất cả chỉ là do sư phụ tự biên tự diễn. Dù , Phúc Sinh vẫn chịu hình phạt nặng nề.
Anh giam giữ trong ngục nước. Tạ Tiểu Ngọc xót xa khôn xiết, cô thể dẫn Phúc Sinh cõi mộng, cùng đến thăm Diệp Tứ.
Trước đây, cô từng cảm thấy năng lực mộng kỳ quái chẳng để gì, mơ những chuyện qua thì ích gì ? bây giờ nghĩ , nếu thể đưa Phúc Sinh gặp Diệp Tứ, Phúc Sinh hẳn sẽ vui lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-91.html.]
Con của Diệp Tứ đời, Diệp Tứ để râu quai nón, lao động vất vả khiến khuôn mặt ông rám nắng đen sạm, chẳng còn ai nhận bóng dáng thiếu niên tuấn tú ngày nào. Ấy mà, gương mặt Diệp Tứ rạng rỡ những nụ .
Hắn và Liễu Như Mi tên đổi họ để nuôi dưỡng đứa trẻ. Diệp Tứ đổi tên thành Diệp Kim Sơn, còn Liễu Như Mi đổi thành Giang Táo Hoa.
Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, cái tên trùng với tên chị dâu hiện giờ của cô, chẳng lẽ chị dâu là kiếp của Diệp Tứ và Liễu Như Mi ? Quả là một sự trùng hợp đến lạ lùng.
Cô và Phúc Sinh bên ngoài hàng rào gỗ, Phúc Sinh đứa trẻ còn quấn trong tã, khóe môi mà khẽ cong lên.
Tạ Tiểu Ngọc sửng sốt đến ngây , Phúc Sinh ư? Trời ơi, dù là trong giấc mơ nhưng cô thật sự thấy !
Cuối cùng, khi trời đổ mưa, những cánh đồng lúa mùa sớm cũng gặt hái, phơi phóng khô ráo và chất đầy trong kho. công việc dừng ở đó, cày ruộng chuẩn ciees vụ lúa thu.
Oái oăm , ngay thời điểm , trâu cày của đội bệnh. Trâu cày là tài sản quý như vàng của đội sản xuất, cày bừa đất đều thể thiếu nó. Đội ba vốn là đội sản xuất tiên tiến, con trâu công nhỏ, thể nào để nó mệnh hệ gì.
Vì , đội trưởng mời bác sĩ thú y lão Liêu của đội một tới khám cho trâu. Lão Liêu con trâu cách nào cứu chữa, nên mua con khác, nên vì thế mà bỏ lỡ thời vụ.
một con trâu cày thì đắt đỏ là chừng nào! Hơn nữa, con trâu cần cù lụng cho đội ba suốt mấy năm, ai ai cũng xem nó như một bạn, nỡ lòng bỏ mặc cứu chữa?
Đội trưởng đội ba lo sốt vó, đến nỗi miệng cũng nổi đầy mụn nước, chạy lên huyện tìm trạm chăn nuôi. Bác sĩ thú y trực ban ở trạm chăn nuôi huyện là cháu trai của lão Liêu, ngay cả bác còn bó tay, thì cũng đành chịu. Hơn nữa trời đang mưa to, chẳng chịu đội mưa ngoài thăm khám chỉ vì một con trâu sắp chết.
Cả đội chẳng mấy nhà chợp mắt , mất trâu cày thì lấy gì cày ruộng? Mọi vây quanh chuồng trâu, đành bó tay chịu trận, lòng nóng như lửa đốt.
Vương Nhị Lại chồm hổm, miệng ngậm cọng rơm, đến đây chỉ để hóng chuyện, ánh mắt thì cứ láo liên liếc trộm mấy cô vợ trẻ trong đội, quả thật khiến chướng mắt vô cùng.
Hắn : “Đội trưởng, trâu bệnh c.h.ế.t thì bán chẳng đáng là bao, là cứ g.i.ế.c thịt chia cho mỗi nhà trong đội vài cân .”
Giết trâu cày là phạm pháp, nhưng trâu bệnh c.h.ế.t thì ai truy cứu, Vương Nhị Lại nghĩ thà rằng để phí phạm.
Giang Hoài Sơn đôi mắt đỏ ngầu, vung cuốc đuổi Vương Nhị Lại chỗ khác.
Phúc Sinh xuống kiểm tra mắt trâu, xem loại cỏ và thức ăn mà trâu ăn mấy ngày nay, lên, gọn lỏn hai chữ: “Cứu .”
Thím Liêu bĩu môi nguýt dài Phúc Sinh, bất mãn : “Ai cho cái thằng ngốc nghếch quấy phá gì ở đây thế?”
Bà Liêu là từ đội sản xuất một gả sang đây, cha bà là bác sĩ thú y họ Liêu danh tiếng, mà còn chữa . Cái thằng Phúc Sinh ngốc nghếch thì loạn cái gì chứ?
Tạ Tiểu Ngọc đôi mắt ầng ậng nước của con trâu, lòng cô quặn thắt. Những con vật đáng yêu gì chứ?
Con dâu nhà bà Liêu chuẩn thức ăn sạch sẽ, khiến con trâu lâm bệnh. Những chuyện Tạ Tiểu Ngọc thấy rõ trong giấc mơ đêm qua, y như một đoạn phim những gì sẽ xảy chỉ vài ngày tới.
Trong giấc mơ, con trâu c.h.ế.t bệnh. Đội sản xuất đó mua một con trâu con mới vài tháng tuổi từ đội bên về thế, nhưng cũng chính cô con dâu nhà bà Liêu tiếp tục cho ăn uống bừa bãi, khiến nó cũng lăn ốm. Đội trưởng mời bác sĩ thú y từ trạm chăn nuôi xã xuống mới cứu con trâu nhỏ. Song, con trâu trưởng thành, đang độ sung sức thì chẳng còn cơ hội nào để sống sót.
Tạ Tiểu Ngọc cũng rõ khả năng mộng báo là “bàn tay vàng” mà phận ban tặng cho cô , nhưng nếu quả thật là thế, lòng cô cũng dấy lên niềm vui khôn tả. Ít nhất, cô thể vẽ cho Phúc Sinh thấy một tương lai hạnh phúc của Diệp Tứ, và cũng kịp cứu vãn mạng sống của con trâu quý giá của đội khi chuyện trở nên quá muộn màng.