Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Kẻ Xuyên Không - Chương 5:2
Cập nhật lúc: 2025-09-25 01:55:17
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phúc Sinh về đến nhà.
Tạ Tiểu Ngọc cầm chiếc ca tráng men hoa đỏ mới tinh đưa cho .
“Phúc Sinh , đánh răng xong nhớ mang ca về phòng nhé. Mấy thứ đưa lên miệng thì nên dùng chung đấy.”
Cả nhà họ Diệp ai dám gì Tạ Tiểu Ngọc, dù cũng là tiền của cô tự bỏ mua sắm.
Ăn sáng xong đồng. Lưu Tú Hảo cổ tay Tạ Tiểu Ngọc vẫn còn đỏ ửng, cố ý nhấn giọng, thầm nghĩ đúng là đồ yếu ớt, liền :
“Mẹ, trưa nay chắc con bé Tiểu Ngọc nấu cơm nhỉ?”
Tạ Tiểu Ngọc chẳng cần Cao Phân mở lời, cô vốn đang nấu món ngon cho Phúc Sinh, liền vui vẻ đáp:
“Vâng ạ, trưa nay cứ để con lo bữa cơm.”
Lưu Tú Hảo bĩu môi, trong lòng đắc ý: ngoài cái vẻ bề ngoài yếu ớt, Tạ Tiểu Ngọc chẳng điểm gì . Đã việc đồng áng, nếu còn cơm khét lẹt nữa thì chờ xem bà chồng còn chịu đựng bao lâu.
Tạ Tiểu Ngọc tiếp:
“Mẹ ơi, bây giờ đang vụ mùa, cả, hai với Phúc Sinh đều việc quần quật ngoài đồng. Hay là mua một ít thịt về bồi bổ cho nhé?”
Cả nhà nửa tháng nay miếng thịt nào bữa. Người lớn thì nhịn , nhưng ba đứa trẻ nhắc tới thịt là nuốt nước miếng ừng ực.
Cao Phân xót của, lật đật móc từ trong túi vải ba hào rưỡi nhàu nát, đưa cho Đại Trụ: “Thằng cả, con chạy quán mậu dịch, mua giúp bà nửa cân mỡ phần về nhé!”
Tạ Tiểu Ngọc thấy liền nhanh nhảu: “Vậy để con cùng thằng Đại Trụ cho tiện ạ.”
Lưu Tú Hảo thế thì tiếc đứt ruột. Giá mà trưa nay thịt, thể nào cô cũng giành việc bếp núc . Con nhỏ Tiểu Ngọc nấu nướng gì , khéo hỏng mất cả nửa cân thịt quý!
Cô thầm nghĩ: Cứ đợi đấy! Đến lúc Tạ Tiểu Ngọc cháy xém miếng thịt, xem bà chồng còn bênh vực nó nữa !
Gia đình nhà Diệp, ai nấy đều cắm mặt ngoài đồng, việc quần quật cho tới tận lúc kẻng tan ca, chẳng ai rảnh mà chạy về nấu nướng cơm nước.
Bà Liễu hàng xóm nghỉ bên cạnh, tò mò ngó sang: “Tú Hảo , hôm nay cô về thổi cơm sớm ?”
Lưu Tú Hảo ngưng cuốc xới từ lâu, bệt xuống gốc cây cạnh bờ ruộng, nhấm nháp ngụm nước nguội.
Hôm nay Tạ Tiểu Ngọc nấu ăn, cô chẳng về sớm, thà nghỉ bờ ruộng còn hơn.
Cô nhếch mép đáp: “Hôm nay đến phiên con bé Tiểu Ngọc thổi cơm .”
Bà Liễu trêu: “Ôi chao, cô Tiểu Ngọc yếu đuối lắm, thành phố dùng bếp dầu, cô thổi nổi bếp củi . Đừng để cháy đen nồi cơm trưa, uổng phí hết mớ lương thực quý giá. Hay là cô Tú Hảo về nấu thì hơn.”
Lưu Tú Hảo giả vờ như thấy. Trong lòng cô chỉ mong cái nồi cơm cháy đen thui. Đã việc đồng áng còn chẳng thổi cơm, cứ để xem bà chồng còn hối hận vì rước cái của nợ về nhà nữa !
Dù là một hiện đại ở thời đại , Tạ Tiểu Ngọc đều nấu ăn, mà còn nấu ngon. Chỉ là hai năm xuống nông thôn cô cơ hội trổ tài mà thôi.
Cô cùng Đại Trụ quầy thịt của đội sản xuất. Sau một hồi ngắm nghía, cô chọn lấy nửa cân thịt ba chỉ tươi ngon, cả nạc lẫn mỡ đều đặn.
Thằng Đại Trụ thỏ thẻ:
“Thím ba ơi, bà nội dặn mua mỡ về thắng lấy nước béo, còn tóp mỡ thì xào với cải trắng ăn ngon tuyệt cú mèo đó thím!”
Tạ Tiểu Ngọc mỉm xoa đầu thằng bé:
“Thím ba sẽ món ngon hơn nhiều cho mấy đứa cháu của thím!”
Cô chọn thịt ba chỉ cả nạc lẫn mỡ, loại ngon nhất.
Nhà họ Diệp bảy lớn, ba đứa trẻ, nửa cân thịt ba chỉ căn bản đủ ăn no nê.
Tạ Tiểu Ngọc suy tính: để chống đói cho cả nhà, khiến món ăn ngon miệng, cảm nhận cái vị thịt đậm đà hiếm , thì một nồi cơm thịt kho tàu là hợp lý nhất lúc .
Cô chỉ huy ba đứa nhỏ như ba củ cải bé tí:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-52.html.]
“Thằng Đại Trụ, cháu góc sân nhặt giúp thím ít củi khô nhé. Con bé Tiểu Ni, vườn đào giúp thím vài củ cà rốt, khoai tây, lặt ít đậu Hà Lan. Còn thằng Tiểu Trụ, cháu ở đây giúp thím nhóm bếp nhá!”
Trưa nay thịt ăn, còn là thịt ba chỉ béo ngậy, ba đứa nhỏ mừng quýnh, liền chia chạy việc.
Tạ Tiểu Ngọc rửa sạch miếng thịt, khéo léo thái hạt lựu vuông vức chừng nửa phân. Cà rốt và khoai tây cũng cô gọt vỏ, thái hạt lựu đều tăm tắp.
Cô bắc chảo lên bếp, đổ chút mỡ lợn thắng , phi thơm tỏi băm, gừng băm. Sau đó, cô cho thịt ba chỉ thái xào săn. Mùi thịt ngào ngạt bốc lên, thằng Đại Trụ và thằng Tiểu Trụ nhịn nổi, cạnh cửa bếp nuốt nước miếng ừng ực.
Thơm ơi là thơm! Bà nội từng nấu thịt kiểu bao giờ, mua mỡ về thắng lấy nước béo, còn tóp mỡ thì xào với mấy cọng cải trắng.
Thằng Đại Trụ từng nghĩ món tóp mỡ xào cải trắng như thế là ngon lắm , nhưng so với cái mùi thịt ba chỉ xào thơm lừng thì mà sánh bằng !
Tiểu Ni vội vàng bịt mũi chạy ngoài hít thở khí trong lành – nhưng ngoài cũng nồng nặc mùi thịt.
Tiểu Ni đang vo gạo, lượng gạo vẫn như khi, nhưng cô bé cảm thấy trưa nay kiểu gì cũng chẳng bõ dính răng, bởi mùi thịt thơm nức mũi, khó lòng cưỡng .
Thịt ba chỉ rang cháy cạnh, cô cho thêm hai muỗng tương đậu nhà Diệp tự ủ, hương tương hòa quyện với thịt, thơm lừng lên màu cánh gián hấp dẫn.
Sau đó, cô trút cà rốt, khoai tây, đậu Hà Lan xào sơ, rau củ càng tăng hương vị tươi ngọt. Xào chín sáu phần thì vớt , đầy ắp một chậu.
Cơm nấu bằng bếp củi nhà quê, quả thật thơm lừng khác hẳn.
Gạo sôi bùng thì chắt bớt nước cơm, dùng đũa xăm vài lỗ thông mặt, đổ cả chậu thịt và rau củ xào lên .
Đậy vung , rút bớt vài thanh củi, dùng lửa than trong bếp lò ủ kỹ chừng nửa tiếng cho cơm chín hẳn.
Món cơm thịt kho theo cách , lẽ còn thơm ngon hơn bất kỳ nồi cơm điện hiện đại nào .
Buổi trưa, hàng xóm khi tan lượt về nhà nấu cơm. Khi ngang qua nhà Diệp, mùi rau, thịt, cơm trắng hòa quyện thành một hương vị đặc trưng quyến rũ, lan xa đến hơn mười mét.
Vị giác tự động trỗi dậy, ai nấy đều nuốt nước miếng ừng ực, bụng cồn cào tự hỏi: Nhà Diệp nấu món gì mà thơm lừng, khiến cứ rớt cả cái lưỡi thế ?
Cả nhà Diệp cũng tan , đến cửa nhà chị Hoa bên cạnh thì chị gọi :
“Bác Cao , quần áo của Tiểu Ngọc may xong cả , tiện thể bác mang về giúp cho nhé.”
Lưu Tú Hảo ngửi thấy mùi thịt thơm lừng thoảng qua, liền nuốt ực một ngụm nước bọt.
Nhà Hoa Chi Lan chồng may vá, nên thường biếu trứng gà, mì sợi khi nhờ may đồ, vì thức ăn trong nhà khá hơn nhà Diệp nhiều, lâu lâu cũng miếng thịt tươi.
Nghĩ , Lưu Tú Hảo càng thêm ghen tị.
Hừ, hôm nay Tạ Tiểu Ngọc mua thịt về cũng nấu nướng gì , lát nữa về nhà dạy dỗ cho trò mới !
Cô cau đáp:
“Đó là đồ của nó, để nó tự tới lấy!”
Chị Hoa vốn chẳng ưa gì Lưu Tú Hảo, bèn trừng mắt một cái :
“Là quần áo Tiểu Ngọc may cho Phúc Sinh đấy. Phúc Sinh , em tới lấy !”
Phúc Sinh đờ đẫn bộ quần áo mới tinh đưa tay – đây là đầu tiên trong đời , một bộ quần áo thuộc về riêng .
Cao Phấn thì mừng mặt, con dâu út thật chẳng tệ chút nào, quan tâm đến Phúc Sinh.
Bà hỏi: “A Hoa , cô nấu nướng ngày càng khéo tay ghê nha, trưa nay nấu món gì mà thơm lừng khắp xóm thế?”
Hoa Chi Lan tủm tỉm:
“ còn bắt đầu nấu cơm , mùi thơm đó là từ sân nhà bác vọng sang đấy. Chắc Tiểu Ngọc đang nấu món gì ngon cho cả nhà bác .”
Lưu Tú Hảo buột miệng thốt lên: “Không thể nào! Tạ Tiểu Ngọc mà nấu nướng bao giờ chứ?”