Hôm , Phúc Sinh đến ngôi miếu kiểm tra, chỉ thấy t.h.i t.h.ể Lương Phù mặt đất, thể cứng đờ.
Ước tính thời gian Lương Phù lìa đời, gã lẽ miếu lâu khi ba họ rời .
Không hồn phách gã bay về nơi nào.
Phúc Sinh lặng lẽ rời khỏi miếu.
Ba ngày , hai dân trong làng lên núi phát hiện xác Lương Phù trong ngôi miếu đổ nát, vội vã xuống núi báo cảnh sát.
Cảnh sát lập tức đến tìm hiểu gia đình họ Lương.
Lương Thiên Đông , vì lẽ gì trai đến ngôi miếu hoang tàn ở Lạc Thành.
Trong lòng tuy đau buồn, nhưng nhiều hơn là cảm giác giải thoát — cuối cùng còn ai ép buộc cô ở Lạc Thành nữa.
Một sống sờ sờ bặt vô âm tín, Tạ Tiểu Ngọc quyết định báo án mất tích để đánh lạc hướng chú ý.
Trước đó cô chuẩn kỹ càng, trong tiệm cũng xác nhận bà chủ Cao thành phố bên cạnh xem mặt bằng, tính chuyện mở thêm chi nhánh, lý do quả thực hợp tình hợp lý.
Cả nhà đều đau buồn.
Tất nhiên, rõ nội tình như Tiểu Ngọc và Phúc Sinh thì trong lòng vẫn lo lắng khôn nguôi — lo rằng ở bên , Cao Phân liệu tìm cha của Phúc Sinh một cách thuận lợi . Nỗi bận tâm là thật.
Tìm kiếm vài tháng kết quả, Lưu Tú Hảo một nữa nảy sinh lòng tham.
Cô chồng mất tích, nhà cửa, cửa hàng ở Kinh Thành và Lạc Thành, còn cả tiền tiết kiệm nên chia ba phần?
Diệp Ngân Sơn tức giận đến nỗi cãi vã kịch liệt với cô . Anh còn gọi cả vợ và vợ đến để đưa Lưu Tú Hảo về nhà ngoại, dứt khoát đòi ly hôn.
“Việc phân chia tài sản trong nhà vốn rành mạch từ lâu. Cửa hàng ở Kinh Thành là do bà nội của Phúc Sinh bỏ tiền mua, bà hợp tác kinh doanh với một họ hàng bên nội của Phúc Sinh. Còn cửa hàng và nhà ở Lạc Thành thì đều tên Tiểu Ngọc. Bây giờ mất tích, cô sốt ruột tìm , chỉ nghĩ đến chia chác tiền bạc, cô còn tự trọng ? Một vợ như cần nữa. Các đưa cô về , ngày mai sẽ đơn ly hôn!”
Anh vợ và vợ của Diệp Ngân Sơn đều là những điều, hiểu lẽ .
Mẹ vợ giận tím mặt, giáng cho con gái mấy cái tát, răn cô đừng gây chuyện thêm nữa.
Con rể hút thuốc, uống rượu, khi những đàn ông khác gác chân vợ giặt giũ, thì con rể bà bận rộn trong quán đến nửa đêm, sáng đến năm giờ dậy — một đàn ông vun vén như , con gái bà còn nỡ lòng nào đẩy cho bằng ?
Đến lúc , Lưu Tú Hảo mới đành im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-354-het.html.]
Thế nhưng, những chuyện đến tai Tạ Tiểu Ngọc là hai năm .
Trong suốt hai năm đó, Tạ Tiểu Ngọc hề mơ thấy thế giới cổ đại nào.
Cô bắt đầu thấy ân hận khôn nguôi — liệu quyết định để sang thế giới cổ đại là quá vội vàng ?
Hôm đó Phúc Sinh về đến nhà, Diệp Tiểu Từ nhảy chân sáo chạy cửa đón, dang rộng hai cánh tay bé nhỏ nũng nịu gọi: “Ba ơi, bế con ~”
Trên gương mặt tuấn tú của Phúc Sinh tràn ngập vẻ cưng chiều. Anh bế con gái lên, tung cô bé lên cao nhẹ nhàng đỡ lấy, khiến Tiểu Từ khanh khách – đây là trò chơi cô bé yêu thích nhất.
Tạ Tiểu Ngọc bước từ căn bếp, nhận lấy con gái từ tay chồng, gọi Phúc Sinh rửa tay dùng bữa.
Thương hiệu Cao Ký lúc hơn mười chi nhánh, Tạ Tiểu Ngọc kiếm tiền, cô thích việc tậu đất tậu nhà, trong tay cũng tích góp ít bất động sản.
Hôm nay là cuối tuần, Phúc Sinh ở nhà chơi với Tiểu Từ, cùng khắc gỗ, khắc hình ông bà nội của con bé.
Trưa nắng , Tạ Tiểu Ngọc mái hiên, chìm giấc ngủ lúc nào chẳng rõ.
Sau hai năm, cô mơ thấy cha của Phúc Sinh, còn cả chồng của .
Tân hoàng đích sắc phong Diệp Hoài Cảnh là Diệp Quốc Công.
Ông hơn bốn mươi tuổi mới cưới vợ, mà vợ cũng là một phụ nữ chốn thôn dã hơn bốn mươi, là chạy nạn đến Kinh thành, đường Diệp Quốc Công cứu giúp, hoàng đế đặc biệt ban phong hào Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Ai nấy đều hết mực tán tụng Quốc Công phu nhân.
Theo lời đồn trong dân gian, vị Diệp Quốc Công khá kiêng nể vợ, trong nội viện chỉ là các nữ tỳ tuổi năm mươi hầu hạ, lấy một a trẻ.
Còn tin đồn rằng vị Quốc Công phu nhân nóng tính, mỗi bận tâm tình chẳng vui sẽ đánh chửi hạ nhân, mà chỉ mắng Quốc Công để xả nỗi bực dọc.
Diệp Quốc Công chỉ cam tâm tình nguyện, còn dịu dàng khuyên phu nhân đừng động thai khí.
Dân chúng vô cùng tò mò về những lời đồn , chỉ tiếc là gia nhân trong phủ họ Diệp kín như bưng, ai khai thác lai lịch của vị Quốc Công phu nhân .
Diệp Tiểu Từ bò lưng bố, chỉ tay về phía đang ghế bành, thì thầm :
“Bố ơi, ngủ mà vẫn tươi rạng rỡ thế ạ? Hay bố con lay dậy hỏi xem nha.”
Phúc Sinh ẵm con bé lòng, nhẹ nhàng “xuỵt” một tiếng:
“Mẹ đang mơ đấy, chắc hẳn đang mơ thấy ông bà nội của con, đừng đánh thức nha.”