Tạ Tiểu Ngọc sáng sớm dậy tìm Phúc Sinh. Hai ăn sáng ở nhà ăn tập thể, chọn một góc khuất để trò chuyện. Tạ Tiểu Ngọc khẽ với Phúc Sinh:
“Phúc Sinh , đêm qua em mơ một giấc mơ.”
Phúc Sinh dịu dàng xoa đầu cô. Anh Tiểu Ngọc mỗi mơ thấy gì, là điềm báo quan trọng.
Anh đổi chiếc bánh bao thịt thơm lừng trong tay lấy chiếc bánh bột ngô mộc mạc trong tay cô:
“Có nguy hiểm gì ?”
Tạ Tiểu Ngọc đáp:
“Em mơ thấy ba , ba … ông mất. Hài cốt trong lớp phong thổ phía ngôi mộ cổ của Đại hoàng tử thời Chu mà phát hiện.”
Phúc Sinh sững , đôi mắt như ngưng đọng.
Sư phụ từng , năm chào đời, chính là lúc Đại hoàng tử mưu nghịch, Tam hoàng tử dàn trận dụ giết, m.á.u nhuộm hành cung.
Cả nhà Đại hoàng tử và thị vệ cận đều c.h.ế.t trận.
Sư phụ , Tam hoàng tử vốn định tha cho ai sống sót, ngay cả Vương phi mới sinh và Tiểu hoàng tử cũng c.h.ế.t trong hành cung.
Khi ở Đại Chu, Phúc Sinh hề cha ruột là ai, sư phụ cũng từng nhắc đến.
Tạ Tiểu Ngọc nhỏ giọng :
“Phúc Sinh, trong giấc mơ, em thấy sư phụ ôm một đứa trẻ sơ sinh từ trong lòng Vương phi rời . Em nghi đứa bé đó chính là . Đại hoàng tử thể chính là cha ruột của .”
Theo mốc thời gian Tiểu Ngọc kể, đúng là Phúc Sinh sư phụ mang về nuôi dưỡng cái c.h.ế.t của Đại hoàng tử.
Còn Diệp Nhất – cũng xuyên tới đây – khi ở huyện Thanh Hà cũng từng vô tình mấy câu kỳ lạ.
Thế nhưng, dù Đại hoàng tử là cha ruột của chăng nữa, thì cũng chẳng thể đổi điều gì ở quá khứ xa xôi .
Thứ thể đổi, chỉ là hiện tại .
Tạ Tiểu Ngọc kể, trong mơ cô thấy Diệp Tiêu Long lén lút đào trộm hài cốt của Diệp Hoài Cảnh.
Phúc Sinh còn tâm trí ăn uống gì nữa:
"Đi đón cha."
"Được."
Hai tìm đến thầy Ngụy và ngỏ ý tham gia đội khảo cổ ở Lạc Thành.
Thầy Ngụy quý hai sinh viên năng lực chuyên môn vững vàng .
Huống hồ, khi kỳ thi đại học mới khôi phục, sinh viên ngành khảo cổ vốn khan hiếm, đội ngũ vỏn vẹn cũng chỉ tập hợp đủ một nhóm nhỏ mà thôi.
Trước khi khởi hành, Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh ghé qua nhà bà nội Chu, báo rằng họ sẽ cùng đội khảo cổ tới Lạc Thành để tham gia khai quật.
Bà nội Chu hỏi: "Bà đài báo , khai quật một ngôi mộ lớn thời Chu đúng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-301.html.]
"Vâng, đúng thế ạ." Vị Đại hoàng tử đó, sử sách chỉ ghi vài dòng ngắn ngủi, nên hậu nhân cũng rõ chân tướng.
Tạ Tiểu Ngọc cố ý hỏi thăm: "Thưa bà nội Chu, dạo mấy bác bên chồng Phúc Sinh còn tới phiền bà ạ?"
"Vợ chồng thằng hai đến vài bận, cứ rấm rứt lóc quỳ mọp cửa, bà còn chẳng buồn ngó ngàng. Thằng cả xin nghỉ phép , nhưng bà cũng chẳng bận lòng."
Bà nội Chu lộ rõ vẻ mong ngóng gặp mặt Cao Phân: "À đúng Tiểu Ngọc, chồng cháu gì trong cú điện thoại thế?"
Tạ Tiểu Ngọc vốn cũng định kể về chuyện : "Mẹ cháu bảo là Tết Âm lịch sẽ ghé thăm một chuyến, đợi đến lúc bọn cháu nghỉ thì cả nhà sẽ cùng về quê ăn Tết."
…
Khoa sắp xếp một chiếc xe khách nhỏ, cả đoàn oằn suốt hơn mười tiếng đồng hồ mới tới Lạc Thành.
Khi tới nơi, đội khảo cổ địa phương nồng nhiệt tiếp đón các giáo sư và sinh viên khảo cổ đến từ thủ đô, thu xếp cho họ nghỉ ở nhà khách.
Nhờ chi tiết thời gian chính xác trong giấc mơ của Tạ Tiểu Ngọc, nửa đêm hôm , Phúc Sinh tóm gọn Diệp Tiêu Long – tên trộm mộ.
Phúc Sinh lời nào, tay cho ông một trận đòn phủ đầu.
Diệp Tiêu Long dám la lớn, sợ kinh động đến gác đêm của đội khảo cổ.
"Cháu lớn ơi, dù bác cũng là chú ruột của cháu, gì thì từ từ mà chuyện."
"Đừng nhận họ hàng lung tung."
Tạ Tiểu Ngọc cẩn trọng dọn dẹp quanh hố đất.
Phúc Sinh cởi chiếc áo khoác bông đang mặc, trải xuống đất tấm lót. Hai cùng cẩn thận dọn dẹp hài cốt, cung kính đặt lên chiếc áo của Phúc Sinh.
Dưới tận cùng hố đất, họ bàng hoàng thấy giấy tờ công an của cha Phúc Sinh.
Tạ Tiểu Ngọc đỏ hoe mắt, vỡ lẽ rằng cha Phúc Sinh vốn là một cảnh sát vùng, đến cả trong nhà cũng hề .
Cô đạp mạnh Diệp Tiêu Long một cái: "Khai thật cho ! Bằng , sẽ đánh c.h.ế.t ông chôn xác ngay xuống cái hố !"
Diệp Tiêu Long vẫn ngoan cố chịu khai: "Cô cứ giao cho công an tính!"
Dù chỉ cần mở miệng, cùng lắm cũng chỉ là cái tội trộm mộ mà thôi.
Phúc Sinh lập tức tay, dùng thủ pháp phân gân sai khớp khiến Diệp Tiêu Long sống bằng chết.
Phúc Sinh : " chỉ sự thật."
Tạ Tiểu Ngọc cũng tiếp lời ngay: "Ông thành thật khai báo, bọn sẽ thả ông ."
"Cô thề !" Diệp Tiêu Long .
Tạ Tiểu Ngọc liền lấy chính bản mà thề độc, lúc Diệp Tiêu Long mới miễn cưỡng chịu mở miệng khai báo.
Hồi những năm năm mươi, ông vẫn còn ăn chơi lêu lổng, chẳng nghề ngỗng gì, bèn gia nhập một nhóm trộm mộ, cứ ngỡ kiếm tiền cũng chẳng khó khăn gì.
Ai ngờ trong nhóm trộm mộ đó một tên gián điệp nước ngoài.