Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Kẻ Xuyên Không - Chương 28:1

Cập nhật lúc: 2025-09-25 01:59:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông nội Diệp sắp trở về, Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh .

Hàn Nguyên Tông là đón, mà một khi giải oan trở về, dĩ nhiên cũng ít chuyện .

quen với Diệp Tiêu Long báo tin cho hai em họ.

Hai em liền xin nghỉ, một ga đón Diệp Văn Thanh, một trở về đưa Chu Cẩm ở phòng chính.

Người chịu trách nhiệm đưa bà về là Diệp Tiêu Hổ, ông quỳ mặt Chu Cẩm, trong lòng chợt trào lên một chút hối hận muộn màng:

“Mẹ ơi, mấy năm qua con hiểu chuyện, quản vợ, khiến phiền lòng. Mẹ dọn nhà mà con cũng ngăn cản. Giờ cha về , cả nhà hãy bỏ qua hiềm khích mà sống hòa thuận, con nhất định sửa đổi, hiếu thuận với cha .”

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ bụng, trong thiên hạ , hạng mặt dày đến ?

Nếu ông nội Diệp gặp chuyện, quan hệ giữa bà nội Chu và hai con kế , thể cũng , cả đời cứ mà sống qua ngày.

Vậy mà một khi chuyện xảy , bộ mặt thật mới lộ , đúng là khiến ghê tởm.

Chu Cẩm từ lâu thấu bộ mặt của mấy đứa con kế.

Bà ăn xong , đặt đôi đũa xuống, lạnh nhạt :

đây vốn là điều, sòng phẳng. Trước khi cha các gặp nạn, các còn vẻ chút tình nghĩa, cũng dốc lòng nuôi nấng các nên . từ khi ông gặp chuyện, các liền mặt, chỉ là kế, chẳng chút m.á.u mủ nào. Giờ thì đừng giả bộ ‘ hiền con hiếu’ gì, thứ diễn kịch nuốt trôi .”

Diệp Tiêu Hổ tiếp tục khuyên: “Mẹ, cứ cứng rắn thế , cha về sẽ buồn lắm.”

Chu Cẩm lạnh.

Nếu ông ngày trở về mà chẳng hề thấy những khổ sở của bà mấy năm qua, còn bênh vực hai đứa con trai , thì ông buồn cũng chẳng còn liên quan gì tới bà nữa .

Sống đến cái tuổi , chẳng lấy một tia hy vọng, giờ thì bà cháu trai, cháu dâu – tất nhiên bà cũng nghĩ cho cốt nhục của thôi chứ.

Chu Cẩm gọi Phúc Sinh:

“Phúc Sinh ,” Chu Cẩm gọi, “bà mặt thứ đó nữa, con mau vứt nó ngoài !”

Phúc Sinh lẳng lặng dậy.

Lúc Diệp Tiêu Hổ vẫn còn đang quỳ rạp đất. Chẳng chẳng rằng, túm lấy cổ áo ông Diệp Tiêu Hổ, kéo lê mấy bước ném thẳng ngoài sân .

lúc đó, Diệp Văn Thanh bước một chân cổng.

Ông con thứ hai ngã nhào xuống nền đá xanh láng bóng. Vừa thấy cha về, y vội vàng ôm chầm lấy chân ông mà rống: “Cha ơi, cha cuối cùng cũng về …”

ông Diệp Văn Thanh chẳng buồn đoái hoài gì đến đứa con trai đang lăn đất.

Trên đường về, ông chú Hàn Nguyên Tông kể sơ qua về thằng bé Phúc Sinh. Giờ tận mắt chứng kiến, cảnh tượng vẫn khiến ông Diệp Văn Thanh chấn động đến mức dám tin mắt .

Ông Diệp Văn Thanh bước vội qua Diệp Tiêu Hổ vẫn đang bệt, chỉ mấy sải chân đến mặt Phúc Sinh. Giọng ông run run: “Hoài Cảnh… con trai của Hoài Cảnh trở về đây …”

Chỉ thoáng qua, ông thật lòng tưởng như con trai trở về.

khi kỹ đôi mắt lạnh lùng, vô cảm , ông đây cùng một .

Diệp Tiêu Hổ đất và Diệp Tiêu Long phía đều kinh hãi.

Nhìn bộ dạng của cha, chẳng lẽ ông định nhận đứa bé xa lạ là cháu ruột của thật ?

“Cha ơi, cũng chắc thằng bé là con của em ba . Chuyện còn cần điều tra kỹ càng chứ ạ!”

Trong lòng ông Diệp Văn Thanh vốn sẵn mối bất mãn sâu sắc với hai đứa con trai .

Những năm tháng ông đưa cải tạo, chính là em vợ Hàn Nguyên Tông âm thầm lo lót khắp nơi, tìm mang tiền, mang tem phiếu, mang quần áo tươm tất cho ông. Nhờ mà ông mới bỏ mạng trong chuồng trâu dơ bẩn .

Nếu tận mắt thấy Phúc Sinh, lẽ ông còn giữ chút nghi ngờ trong lòng.

hôm nay, thấy thằng bé, hoài nghi trong ông tan biến.

Hai đứa con bất hiếu còn dám mở miệng đây là con của Hoài Cảnh ? Các ngươi định giở trò gì đây hả?

Diệp Văn Thanh tức giận :

“Cháu ruột của , lẽ nào nhận chắc?”

Diệp Tiêu Hổ dám mở miệng.

Thế nhưng Phúc Sinh tỏ dửng dưng, thờ ơ với ông Diệp Văn Thanh, hề cất tiếng gọi lấy một câu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-281.html.]

Hàn Nguyên Tông đó giải thích tính cách của Phúc Sinh cho Diệp Văn Thanh .

Ông Diệp Văn Thanh vô vàn điều hỏi, nhưng thấy Phúc Sinh chẳng mấy mặn mà giao tiếp, ông đành tạm thời nén những thắc mắc trong lòng.

Rồi ông thấy vợ đang ở trong căn nhà nhỏ hẹp, liền kinh ngạc hỏi:

“A Cẩm, sống ở nơi ?”

Trước khi đưa cải tạo, ông dặn dò kỹ lưỡng hai đứa con trai chăm sóc Chu Cẩm tử tế.

Dù bữa cơm bàn trông vẻ tạm , nhưng căn nhà vốn là nơi chứa đồ đạc lỉnh kỉnh, giờ để ở đây thế ?

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ bụng, thể nào để hai đứa con kế tranh , liền nhanh miệng thưa:

“Kính thưa ông nội Diệp, cháu và Phúc Sinh là bạn học của Hàn Tích ạ. Hôm đó, chúng cháu vô tình tìm đến đây thì bàng hoàng phát hiện bà nội Chu đang sốt cao đến mức hôn mê. Phúc Sinh chẳng quản ngại khó khăn, vội cõng bà bệnh viện. hai con trai và con dâu của ông ngang nhiên chặn đường cho , thế nên bọn cháu mới đánh một trận với họ. Giờ ông về , ông chăm sóc bà, chúng cháu cũng thể yên tâm phần nào ạ.”

Diệp Văn Thanh Tạ Tiểu Ngọc , hiểu ngay rằng cô chỉ thừa nhận Chu Cẩm, dính líu gì đến cái nhà , chẳng mảy may hàn gắn.

Hai đứa con trai vẫn còn một bên tranh cãi.

Ông thầm khổ — hôm nay quả thực là ngày để nhận ôn chuyện cũ.

Ông dịu giọng :

“Hai cháu ngoan, cháu và Phúc Sinh cứ về . Để ông sắp xếp thỏa việc trong nhà, sẽ mời hai cháu đến chơi nhà.”

Tạ Tiểu Ngọc gật đầu, lời từ biệt với Chu Cẩm.

Chu Cẩm cũng vẫy tay: “Mấy chuyện bẩn thỉu trong nhà, cần hai cháu bận tâm. Hai đứa về .”

Tạ Tiểu Ngọc nắm tay Phúc Sinh khỏi nhà.

Vừa đến cửa, Phúc Sinh đầu , đoạn hỏi Tạ Tiểu Ngọc: “Bà nội, liệu bắt nạt ?”

Tạ Tiểu Ngọc an ủi : “Nếu ông nội Diệp bảo vệ bà, thì ngoài thuê một căn nhà, đón bà về ở chung với .”

Chu Cẩm cũng bảo Hàn Nguyên Tông về .

Bà chẳng buồn để ý đến hai đứa con chồng và hai cô con dâu đang ngoài giả bộ đáng thương.

Bà đóng cửa phòng , lấy thêm một đôi đũa cho Diệp Văn Thanh: “Bình thường ăn bánh ngô với dưa muối, ông về hôm nay là đúng lúc đó. Bữa cơm là Tiểu Ngọc nấu, nguyên liệu cũng do con bé mua mang tới, cuối tuần nhà mới ăn ngon một bữa như .”

Hai xa cách nhiều năm.

Diệp Văn Thanh thầm nghĩ, con trai cả và thứ hai cùng hai cô con dâu đều công việc.

Bốn con cái đều công việc, cớ gì để bà sống khổ sở đến thế.

Ông vội hỏi: “Vậy bình thường bà ăn uống thế nào?”

Trong lòng Diệp Văn Thanh luôn tôn trọng Chu Cẩm.

Năm đó ông điều kiện khá giả, góa vợ và còn cõng theo hai đứa con thơ, thương viện dưỡng thương hơn hai tháng, là Chu Cẩm chăm sóc ông.

Sau tổ chức giúp đỡ giới thiệu, hai mới thành đôi và kết hôn.

Sau khi cưới, Chu Cẩm đối xử với hai đứa con riêng .

Đến khi Hoài Cảnh đời, từ ăn mặc đến sinh hoạt đều chia đều ba phần, hề thiên vị.

Khi ông đưa cải tạo, hai đứa con trai còn lên báo đoạn tuyệt quan hệ.

Chỉ Chu Cẩm là cắn răng chịu đựng, chịu ly hôn.

Tuy bà đưa cải tạo, nhưng công việc ở nhà máy cũng còn.

Khi đó ông dặn dò hai đứa con trai, dù lên báo cắt đứt quan hệ với ông, nhưng nhất định chăm sóc Chu Cẩm tử tế.

Chu Cẩm thấy chồng vẫn còn minh mẫn, liền : “Ông bình thường ăn uống , thì mai sẽ rõ. chỉ một câu — tuyệt đối thể sống yên với hai đứa con trai và con dâu của ông . cũng về gian nhà chính . Căn nhà ở đến bảy, tám năm trời . Nếu ông quen, thì cứ dọn gian nhà chính mà ở.”

Diệp Văn Thanh vội : “Cả chuồng trâu còn sống mấy năm trời, cớ gì gian nhà chứ? Giờ về , đời nào bỏ bà để một hưởng phúc . Bà ở , ở đó. Bà ăn gì, ăn nấy.”

Diệp Văn Thanh .

Mặc cho hai đứa con quỳ xuống cầu xin thế nào, ông cũng đoái hoài.

Loading...