Sáng nay trong ký túc xá, nhận Hàn Tích chú ý quá mức đến và Tiểu Ngọc. Anh thì , nhưng nếu là nhắm đến Tiểu Ngọc thì . Một Lương Phù là quá đủ phiền toái , thể để thêm một kẻ nào nữa.
Suốt buổi sáng, Diệp Hành Chu rời ký túc xá, mà Hàn Tích cũng chẳng , còn lén lút dò hỏi về cha ruột mất tích của , quả là điều đáng ngờ.
Hàn Tích đau đớn kêu lên: “Bạn học Diệp, ác ý, mau buông tay, tay sắp gãy .”
Lúc , Tạ Tiểu Ngọc mới nhận Hàn Tích bám theo bọn họ từ lúc nào. Chẳng lẽ đây là một kẻ bám đuôi ý đồ ?
rõ ràng là con trai của phóng viên Hàn cơ mà. Tạ Tiểu Ngọc giận dữ truy hỏi: “Nói thật , bám theo bọn gì? Nếu chịu khai , sẽ bẻ gãy tay đấy!”
Hàn Tích:… Con bé cháu dâu , trông yếu ớt là thế mà mạnh tay đến chứ!
Cậu vội : “ tình cờ cùng đường với hai thôi.”
“Tốt nhất là đừng lừa dối.” Tạ Tiểu Ngọc lạnh lùng : “Cậu tưởng mấy lời nhăng cuội đó thể qua mắt bọn ư? khuyên nên thành thật một chút. Phúc Sinh nhà mà tay, đảm bảo sẽ đau thấu xương, đưa bệnh viện cũng khó mà tìm thấy vết thương nào đấy.”
Cánh tay Hàn Tích càng lúc càng đau nhức. Cậu thầm nghĩ, đằng nào cũng sẽ nhận , chi bằng cứ thật cho : “Ấy, là chú họ của hai mà, là chú cả đấy! Còn Phúc Sinh là cháu nội của bác gái đó, mau buông tay !”
Không Hàn Tích khí phách, nhưng từ bé đến giờ, bao lớn nhắc về họ Diệp Hoài Cảnh – một hình mẫu “con nhà ” trong miệng bà con lối xóm. Cha vốn xem là xuất sắc, thế nhưng họ Hoài Cảnh thì cũng chẳng là gì.
Rốt cuộc, tài giỏi đến nhường nào mới khiến vẫn nhớ mãi quên suốt hai mươi năm trời? Diệp Hoài Cảnh mất tích năm hai mươi lăm tuổi, mà Diệp Phúc Sinh năm nay mới hai mươi mốt, thế nên, cái tướng mạo quả thực giống hệt họ trong tấm ảnh cũ.
Vừa thấy Diệp Phúc Sinh, một thứ thiện cảm khó tả, huống hồ giờ đang cháu họ kìm kẹp, còn cô cháu dâu tương lai dọa nạt. là ép quá nên mới thôi.
Hàn Tích bắt đầu kể lể về cảnh gia đình . Cha là con út, nhỏ hơn chị gái đến hơn hai mươi tuổi. Cha mất sớm, nên từ bé chị cùng rể nuôi nấng. Khi đó, rể là một thương binh, còn chị gái là y tá thực tập nơi chiến trường. Nhờ cơ hội chăm sóc thương binh, tổ chức mai mối, sắp xếp để hai nên duyên vợ chồng.
Thuở , chị đối đãi với hai con riêng của chồng, nào ngờ nuôi hai con rắn độc vong ân bội nghĩa. Khi rể đưa cải tạo, chị cũng mất việc. Tai họa ập đến, hai con riêng và con dâu của họ liền trở mặt, cho chị một ngày yên . Chị khổ sở suốt bao nhiêu năm trời, mà vẫn một mực kiên quyết bắt Hàn Nguyên Tông đăng báo đoạn tuyệt quan hệ huyết thống.
“Mẹ kể chuyện với bác gái cả – cũng chính là bà nội ruột của Phúc Sinh. Bác gái cả còn mắng , bảo đừng lo chuyện bao đồng. chúng đều hiểu, bà liên lụy đến Phúc Sinh, sợ rằng , nếu Phúc Sinh mang cái thành phần , thì chuyện phân công công việc, xét chức danh đều sẽ ảnh hưởng ít nhiều.”
Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, đợt bình phản quy mô lớn sẽ đến trong hai ba năm tới, lúc bọn họ còn nghiệp. Vả , sang năm chính sách cải cách mở cửa sẽ thực thi, việc buôn bán ăn tư nhân sẽ hợp pháp hóa, khi đó còn ai mà bận tâm cái gọi là thành phần nữa chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-253.html.]
Cô liền : “Chỉ là trông giống thôi, thể nào khẳng định chắc chắn Phúc Sinh chính là con ruột của họ ? Sao tự tin đến ?”
Hàn Tích đáp lời: “Không thể nào sai , thời gian, tướng mạo, tuổi tác đều trùng khớp y chang. Hơn nữa, huyết mạch là điều thể chối bỏ, dám chắc Phúc Sinh chính là cháu họ .”
Tạ Tiểu Ngọc cách nhất là kiểm tra ADN, nhưng lúc , ở trong nước vẫn điều kiện thực hiện. Theo những gì Hàn Tích kể, hầu như thể xác quyết cha ruột của Phúc Sinh chính là Diệp Hoài Cảnh.
Rất nhanh trôi qua một tuần, chuyên ngành khảo cổ đối với Phúc Sinh quả thực như cá gặp nước, nhưng Tạ Tiểu Ngọc vẫn cảm nhận trong lòng một nỗi niềm trăn trở.
Cô hỏi Phúc Sinh chuyện gì đang bận lòng ?
Phúc Sinh đáp: “Muốn gặp một .”
Tạ Tiểu Ngọc gặp là Hàn Nguyên Tông, mà là ruột của Diệp Hoài Cảnh. Tạ Tiểu Ngọc : “Được, thì gặp.”
Tan học, cô kéo Hàn Tích , bảo dẫn đường, cô và Phúc Sinh đến gặp của Diệp Hoài Cảnh.
Hàn Tích cuống quýt can ngăn: “Bác gái cả tính nết ngang bướng lắm, nhất đừng nên tới. Bà khi còn vác chổi đánh đấy!”
“Cứ để bà đánh , đằng nào đánh cũng là , chứ chúng .” Tạ Tiểu Ngọc dứt khoát đáp.
Hàn Tích: … Chao ôi, cháu dâu đúng là nhẫn tâm độc địa, suýt chút nữa thì cái vẻ ngoài dịu dàng của cô lừa gạt .
Hàn Tích đành dẫn Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đến nơi. Đó là một khu nhà tứ hợp viện, vị trí thực sự , thể thấy gia cảnh ngày hẳn khá giả. khu tứ hợp viện rộng lớn như , hai con trai của bà (con chồng) chiếm đoạt, hai cô con dâu bắt tay đuổi chồng sống ở phía hậu viện. Nơi đó chỉ một bếp dã chiến ngoài trời, phía bếp chỉ che chắn bằng tấm bạt rách nát, sờn cũ, hễ trời mưa là thể nhóm lửa nấu ăn.
Tạ Tiểu Ngọc và họ đến cổng, thấy bên trong một phụ nữ đang om sòm la mắng: “Bảo ăn trộm đậu tương muối của bà , thứ ai mà thèm!”
Hàn Tích mặt lộ vẻ tức giận, : “Đó là Quý Mặc Liên, con dâu cả nhà bác, nổi tiếng là kẻ chuyên 'tiện tay vơ vét', miệng mồm chua ngoa độc địa ai chịu nổi.”
Tạ Tiểu Ngọc liếc Phúc Sinh, gặp bà nội ruột của , chẳng chuẩn tinh thần : “Bây giờ luôn hả?”
Gương mặt Phúc Sinh vẫn chút biểu cảm, vốn dĩ luôn như , dẫu cho chuyện lớn đến nhường nào thì bề ngoài cũng chẳng chút lộ liễu. Thế nhưng, tận sâu trong lòng vẫn khỏi bồn chồn, hồi hộp.