Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Kẻ Xuyên Không - Chương 23:4

Cập nhật lúc: 2025-09-25 01:57:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dùng bữa trưa xong xuôi, trở về nhà. Học sinh khối 12 của trường sẽ bắt đầu buổi học mùng 10 Tết.

Anh lớp trưởng lớp Chuyên Văn 1 tỏ sốt sắng, còn giúp Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc đổi chỗ về phía gần cửa sổ, sát tường.

Lớp chẳng hề cảnh tranh giành đấu đá xích mích nào, đều chuyên tâm việc ôn luyện cho kỳ thi sắp tới.

Giờ nghỉ trưa, nhiều bạn học vẫn thường tìm đến Tạ Tiểu Ngọc để hỏi han kinh nghiệm đèn sách, bởi lẽ dù mới bước lớp 12, cô vẫn giữ vững ngôi đầu lớp.

Thế nhưng, chẳng bao lâu , vị trí đầu lớp của Tạ Tiểu Ngọc còn giữ vững nữa.

Trong kỳ thi giữa kỳ, Phúc Sinh vươn lên nhất, Tạ Tiểu Ngọc lùi xuống hạng nhì, còn lớp trưởng thì xếp hạng ba.

Ngay cả ở môn Toán vốn yếu nhất, Phúc Sinh cũng lọt hàng mười giỏi nhất lớp.

Riêng các môn Văn, Chính trị, Lịch sử, Địa lý thì đầu khối, khiến Tạ Tiểu Ngọc tài nào theo kịp.

Hiệu trưởng Trần khỏi xúc động đến mức đôi tay run rẩy.

Với sự tiến bộ vượt bậc như , việc giành ngôi vị thủ khoa thành phố e rằng cũng là chuyện bất khả.

Chỉ còn vài tháng nữa thôi, môn Toán của trò chắc chắn vẫn còn thể tiến bộ hơn nữa.

Một mầm non tài năng đến thế, mấy chục năm gắn bó với nghề giáo, ông chỉ mới gặp một Phúc Sinh mà thôi.

Hơn nữa, trò bản lĩnh, kiêu ngạo cũng chẳng vội vàng, ngay cả khi nộp bài đầy đủ vẫn giữ tâm thái điềm tĩnh.

Đứng đầu bảng vàng mà vẫn giữ sự điềm tĩnh, tâm lý vững vàng như thế thì chắc chắn sẽ dễ sa sút phong độ khi bước kỳ thi đại học.

Đến tháng Sáu, nhà trường cấp phép cho học sinh khối 10 và 11 nghỉ vài ngày để tham gia nông vụ, riêng khối 12 thì nghỉ phút nào.

Cuối tuần đó, Tạ Tiểu Ngọc cùng Phúc Sinh về nhà — một là để báo cáo kết quả thi cử cho Cao Phân, đồng thời tiện thể lấy thêm rau củ và mấy cân lương thực dự trữ.

Cao Phân thấy hai đứa về, từ ngoài ruộng bà vội vã chạy về nhà:

“Chỉ còn một tháng nữa là thi đại học , thiếu thốn gì thì nhờ báo về nhà, sẽ mang lên cho. Giờ thể lãng phí bất kỳ chút thời gian nào !”

Tạ Tiểu Ngọc mang một phần quà gồm ít gạo, mớ rau và vài bộ quần áo mà chị dâu bên nhà đẻ gửi đến:

“Chị dâu con gửi nhiều đồ, con mang một phần về cho . Con cũng báo tin là kỳ thi giữa kỳ Phúc Sinh nhất, thi thử cuối cùng kỳ thi đại học , vẫn nhất. Mẹ ơi, tụi con chắc chắn sẽ đậu đại học!”

Bà Cao Phân xong, mừng đến nỗi miệng tươi rói, tít mắt ngớt lời.

Lúc thật may mắn là bà lời Tiểu Ngọc, cho Phúc Sinh ở lớp ôn thi thêm một năm.

Chẳng ai ngờ, Phúc Sinh học hành giỏi giang đến .

Tạ Tiểu Ngọc chạy vườn, thấy sườn dốc nhà họ Liêu trơ trụi một mảng, chỉ còn gốc rạ xơ xác, liền hỏi:

“Mẹ ơi, mấy bụi tre hết ạ?”

Cao Phân cho vịt ăn xong, ngẩng đầu đáp:

“Bị con rể của Liêu Hồng Trà đốn mất , nó mang đan lát đồ tre.”

Bây giờ tuy rằng vẫn cho phép buôn bán tự do một cách rộng rãi, nhưng dân làng những lúc nông nhàn, đan vài món thủ công nhỏ mang trộm lên huyện bán cũng .

Nhà họ Liêu đợt vay mượn khắp nơi, mà con rể thứ hai khéo tay, thấy mấy món đồ thủ công bằng tre do Phúc Sinh nhiều hỏi mua, liền bắt chước thử vài món, mang lên huyện bán cũng giá và đắt hàng.

Thế nhưng, nếu chỉ để dùng trong nhà thì chặt vài cây tre chẳng ai gì, còn chặt để đem bán thì dân làng chắc chắn cho phép. Ai cũng thế thì cả ngọn đồi sẽ đốn sạch mất.

Thím Liêu liền cho chặt hết tre sườn dốc nhà , vạt tre um tùm xanh mấy năm nay .

Ông đội trưởng sản xuất can ngăn, rằng năm nay trời mưa nhiều, nếu đốn sạch tre thì sườn đồi sẽ dễ sạt lở, khi đất đá trôi xuống vùi lấp cả sân vườn.

Tuyệt đối chặt!

thím Liêu chẳng lọt tai, bà chuyện trùng hợp mà đúng năm nay sạt lở, bà tin lời hù dọa đó.

Vả , xuân sang măng non nhú, cả vạt tre sẽ xanh um tùm ngay thôi, sợ gì chứ!

Hơn nữa, hai nhà sát vách, đất lở thì cũng vùi lấp cả hai nhà chung một lúc, lo lắng gì.

Tạ Tiểu Ngọc trong lòng tự nhủ, cô từng chiêm bao thấy điềm gì về chuyện , chắc hẳn sẽ .

Ban đầu định chiều sẽ trường, nhưng mưa như trút nước, bước ngoài còn chẳng thể mở mắt , bên ngoài gió rít từng cơn, sấm chớp liên hồi, quả thực đáng sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-234.html.]

Cao Phân dặn dò hai đứa đợi đến ngày mai, chờ trời tạnh ráo hẳn hãy lên đường.

Ngày hôm , mưa lớn tạnh, nhưng khuya hôm đó chuyện xảy đến.

Không ai ngờ núi phía một cụm mộ cổ. Do nhiều năm nước lũ và động đất xói mòn, cả cụm mộ sụt lún, dẫn đến sạt lở đất.

Kéo theo đó, hàng loạt phản ứng địa chất khiến sườn núi phía nhà Tạ Tiểu Ngọc cũng sạt lở.

May mắn , bức tường đá mà Phúc Sinh xây cao và kiên cố vững vàng chặn bộ bùn đất và đá lăn, chuồng gà lẫn nhà kính đều giữ nguyên vẹn.

nhà thím Liêu bên cạnh thì may mắn như thế.

chặt sạch tre sườn dốc nhà, nên khi đất đá trượt xuống thì chẳng còn gì cản , cả sân nhà bà vùi lấp hết.

Tai họa chồng chất, một tảng đá lớn lăn xuống, đập sập luôn căn nhà.

Thím Liêu than vãn, đội trưởng sản xuất cũng đành bó tay, chỉ trong đội còn hai gian nhà tranh, thể cho nhà bà thuê tạm mà ở.

Thím Liêu bật dậy, chỉ thẳng tay Tạ Tiểu Ngọc mà chửi rủa: “Chính là thằng Diệp Phúc Sinh nhà mày khắc nhà tao!”

Lời ông thầy bói năm nào quả nhiên ứng nghiệm.

chịu dọn nơi khác, giờ thì nhà đá đè sập tan hoang.

Tạ Tiểu Ngọc chẳng buồn để ý tới bà .

Đội trưởng sản xuất bên cạnh nổi nữa, bèn lên tiếng: “Đã sớm bảo bà đừng chặt tre, bà chịu . Giờ còn trách cái gì? Đừng mà ăn vạ vô lý nữa.”

Thím Liêu tức ách, nhà tranh của đội sản xuất thể sánh bằng căn nhà ngói khang trang của Diệp Phúc Sinh chứ.

đưa yêu cầu đòi đổi nhà với Cao Phân.

Cao Phân lập tức cầm một con d.a.o phay.

Trưởng thôn đành đến điều đình.

Phúc Sinh là ứng viên sáng giá cho vị trí thủ khoa thành phố, Tạ Tiểu Ngọc cũng chắc chắn sẽ đậu đại học.

Tạ Tiểu Ngọc gả về thôn Đại Hà thì đương nhiên là của thôn Đại Hà.

Năm nay thôn Đại Hà mà một lúc tới hai sinh viên đậu đại học thì đó là niềm vinh dự lớn lao, tuyệt đối thể để thím Liêu phá rối.

Trưởng thôn ôn tồn : “Nếu bà thấy đội 3 thì về đội 1 , đội 1 sẽ chia cho bà một nền đất để xây nhà mới!”

“Không , ! Tại ?”

Thím Liêu vẫn ngoan cố từ chối.

Không chỉ bà , ngay cả nhà họ Triệu cũng chuyển về đội 1, thì còn cái thể thống gì nữa.

Cuối cùng, trưởng thôn đành sắp xếp hai gian nhà đất vốn dùng để chứa nông cụ của thôn cho họ ở tạm.

Tiền thuê vẫn trả đầy đủ, đợi qua mùa vụ thì nhanh chóng sửa sang nhà.

Tạ Tiểu Ngọc đống đổ nát bên nhà hàng xóm, còn căn nhà của vợ chồng Phúc Sinh thì hề hấn gì, cô với Cao Phân:

“Mẹ xem, bức tường đá mà Phúc Sinh xây vẫn ích đấy chứ.”

Cao Phân vẫn còn thấy hoảng sợ.

Quả nhiên chuyện đều do trời định, nếu Phúc Sinh xây tường, thì nhà kính, mảnh đất tự trồng trọt và chuồng gà phía chắc chắn cuốn trôi hết .

Bà sợ hãi : “Thôi , từ nay về chuyện trong nhà cứ theo hai đứa. Mưa tạnh , mau trường học .”

Phải về trường thôi.

Càng gần kỳ thi, thầy cô và học sinh càng thêm căng thẳng.

Người duy nhất trong lớp 12 thể giữ bình tĩnh, e rằng chỉ Phúc Sinh.

Anh quả thực là một mà dù chuyện lớn đến cũng hề nao núng.

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ đến đêm Giao thừa, lúc cô Phúc Sinh hôn cô một cái, bất ngờ mất bình tĩnh, nghĩ thấy buồn — hôn cô thôi mà gì đáng sợ đến chứ?

Ngày 20 tháng 7 năm 1978, kỳ thi đại học chính thức bắt đầu.

Loading...