Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Kẻ Xuyên Không - Chương 20:4

Cập nhật lúc: 2025-09-25 01:57:13
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn mười học trò cùng chung sức, chỉ trong hai đêm miệt mài chép tay bộ tài liệu ôn tập và đề thi do cô Tạ Tiểu Ngọc gửi đến. Đặc biệt, cuốn 《Đại 1》 chép thành ba bản, mỗi khối một bản, từ đó các khối tiếp tục phân chia để truyền tay chép tiếp. Hiệu trưởng trường trung học 2 tin, vội vàng chạy đến văn phòng hiệu trưởng Trần, kỳ kèo hơn một tiếng đồng hồ mới mượ một cuốn.

Mấy ngày nay, giới học sinh trong trường đều Diệp Phúc Sinh với ánh mắt thiện hơn hẳn. Ai nấy đều hiểu rõ những tài liệu quý giá đều là của Diệp Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc mang tới, Phúc Sinh vốn thích chuyện nên cũng chẳng ai dám phiền .

Hôm đó, Tạ Tiểu Ngọc mang cơm phần đến nhà ăn để hâm nóng. Trưa về ăn cơm ở nhà tốn thời gian bất tiện, cô chọn cách nấu sẵn từ sáng trưa mang đến nhà ăn nhờ hâm .

Triệu Mỹ Hạ là con gái cả của thím Liêu, vốn thể nào chịu nổi cảnh Tạ Tiểu Ngọc sánh đôi cùng cái tên khù khờ Diệp Phúc Sinh. Ai dè, cái ngốc phúc lớn, Phúc Sinh chỉ tìm thuốc quý mà còn những món đồ tre thủ công tinh xảo. Nếu Tạ Tiểu Ngọc, lẽ Phúc Sinh trở thành con rể ở rể trong nhà họ Triệu .

Triệu Mỹ Hạ cũng y như , thím Liêu, vốn bóng gió khác. Khi Tạ Tiểu Ngọc đến nhà ăn mượn nhờ gian bếp để hâm cơm, cô liền mỉa mai: “Nhà trường phát củi miễn phí? Các đến đây nấu nướng, mà chẳng thấy ai giúp nhặt lấy một cành cây khô?”

Thật chỉ riêng Tạ Tiểu Ngọc đến nhà ăn để hâm cơm. Một học sinh nhà ở huyện nhưng ở ký túc xá cũng tự mang cơm theo, chỉ là lượng nhiều mà thôi.

Tạ Tiểu Ngọc đang định đáp , thì trong nhà ăn hơn hai mươi học trò khác. Trong đó, vài chị lớp 12 hơn tuổi dậy, lên tiếng đầy dõng dạc: “Hiệu trưởng cho phép chúng sử dụng bếp nhà ăn miễn phí, củi còn chuyên trách chở đến tận nơi. Sao cô cho phép chúng đun nóng cơm ?”

Triệu Mỹ Hạ giật , nghĩ bụng mấy đứa học sinh đèn sách quên ngày quên đêm nên đầu óc chắc vấn đề , cô đáp: “Liên quan gì đến các ? các ?”

Người đầu là lớp trưởng lớp 12, chính là chép tay cuốn 《Đại 1》 và nhờ đó mà tiếp thu nhiều điều bổ ích. Anh : “Trường học là nơi để chúng yên tâm học hành. Nếu mỗi ngày đến đây hâm cơm còn sắc mặt các cô, xỉa xói vài câu, chúng thể học tập cho an lòng ?”

“Không mắng thì về nhà mà ăn.” Triệu Mỹ Hạ : “Cách nhà mấy bước chân, mà cứ đến nhà ăn xin xỏ cơm của trường.”

càng cố cãi lý, bọn học sinh càng thêm phần bất bình. Lớp trưởng lớp 12 khinh bỉ : “Cô hiểu từng khắc thời gian quý như vàng với chúng đến nhường nào. Ngoài thời gian ngủ cần thiết , chúng còn ăn cơm tranh thủ nghiền ngẫm sách vở. Cô nghĩ cô dậy sớm ư? Chúng còn dậy sớm hơn cô nhiều!”

, ai cũng ước một ngày 48 tiếng đồng hồ, thời gian lãng phí trong nhà ăn. Cô việc ? Nếu thì chúng sẽ đơn lên hiệu trưởng, xin khác vị trí !”

Quả thực là, bên ngoài bao nhiêu đang nơm nớp mong ở nhà ăn của trường.

Triệu Mỹ Hạ thực sự tài nào hiểu nổi tại bọn học sinh đoàn kết đến thế, còn bảo vệ Diệp Phúc Sinh.

Bên cạnh, để giữ hòa khí, mấy cô nhà ăn lớn tuổi kéo Triệu Mỹ Hạ sang một bên: “Nhà ăn chắc chắn sẽ cho các em hâm cơm, thôi đừng gây chuyện nữa. Ai cần hâm cơm thì mau xếp hàng, để nhóm lửa cho.”

Huyện Thanh Hà vốn dĩ hẻo lánh, đến cả hiệu sách Tân Hoa cũng chẳng lấy một cái hồn. Nghe tập tài liệu ôn luyện của Phúc Sinh và Tiểu Ngọc là do nhà gửi từ thành phố tỉnh lỵ về, đầy đủ và quý giá vô cùng. Mọi ai nấy đều cảm kích tấm lòng cởi mở của Phúc Sinh khi ngần ngại sẻ chia, nhờ đó mà ai cũng hưởng lợi. Tình cảm chan hòa như quả là hiếm thấy ở cái thời buổi .

Mấy đứa học trò đang xếp hàng chờ hâm cơm ở bếp ăn tập thể thấy , liền dãn hai bên, niềm nở bảo Tạ Tiểu Ngọc và Diệp Phúc Sinh: “Hai bạn cứ hâm cơm , chúng chờ một lát cũng .”

Phúc Sinh ngỡ ngàng. Ở thôn Đại Hà thậm chí là thời cổ đại, quen với cảnh chế giễu, xa lánh. Bao giờ cũng chỉ lợi dụng , chứ từng ai để hưởng lợi . Đây là đầu tiên ở chốn học đường, nhận sự quan tâm vô tư từ những xa lạ.

Phúc Sinh khẽ gật đầu, môi mấp máy: “Đa tạ.”

Hâm nóng xong phần cơm và thức ăn mang theo, hai tìm một chỗ cái khung rổ bóng rổ hoen rỉ bỏ xó sân vận động mà ăn. Tạ Tiểu Ngọc : “Phúc Sinh, mấy bạn học ở đây ai cũng thật đáng mến, thấy đúng ?”

Lòng Phúc Sinh dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường. Anh thấy ai nấy đều thật tử tế. Chỉ là cho mượn một cuốn tài liệu ôn thi hiện dùng tới, đổi nhiều thiện cảm đến thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-204.html.]

Tạ Tiểu Ngọc hiểu rằng Phúc Sinh đang sưởi ấm bởi những tấm lòng bụng , khác hẳn với những kẻ cay nghiệt mà quen đối mặt. Quả thực, mấy đứa học trò thật dễ thương.

Phúc Sinh cô, : “Em mới là đáng yêu hơn.”

Tạ Tiểu Ngọc , mặt đỏ bừng. Trời đất ơi, Phúc Sinh đang thốt lời yêu thương chứ!

Trước khi lớp học, Lưu Vân tìm đến trường gặp Tạ Tiểu Ngọc. Cô kể, chị dâu của Tạ Tiểu Ngọc gửi về cho cô một tập tài liệu ôn luyện quý giá. Các đồng chí thanh niên trí thức ở thôn Đại Hà chuyện, liền nhờ Lưu Vân, thiết nhất với Tạ Tiểu Ngọc, mượn cuốn 《Đại 1》 về để họ thể chép tay .

Tạ Tiểu Ngọc liền đưa cho cô. Lưu Vân vui mừng khôn xiết: “Mai tớ sẽ gửi trả ngay cho , chẳng mất nhiều thì giờ .”

Tạ Tiểu Ngọc vội vã đáp: “Môn Toán thì Phúc Sinh định để học cùng, chậm trễ đôi ba ngày cũng chẳng .”

Nghe , Lưu Vân nghĩ nghĩ , cuối cùng vẫn quyết định kể cho Tạ Tiểu Ngọc một chuyện: “Triệu Hà hình như từng kẻ giam cầm, gầy sọp hẳn , đem trả về tận huyện Thanh Hà. Phía nhà họ Lương tin, vội vã đón cô về làng. Triệu Hà chỉ là tự nguyện trở về, nhưng ánh mắt thì sợ hãi vẻ uất ức dám hé lời, dù ai gặng hỏi thế nào cô cũng ngậm miệng như hến.”

Phản ứng đầu tiên của Tạ Tiểu Ngọc là cho rằng chính Lương Phù chuyện . Hắn đầu tay chuyện tày đình như thế. Suy đoán về động cơ, lẽ là do Triệu Hà bỏ trốn khiến Lương Thiên Đông nhà họ Lương đánh cho nhập viện.

đó cũng chỉ là suy đoán của riêng Tạ Tiểu Ngọc mà thôi.

Lưu Vân tiếp: “Còn Liêu Đại Dân thì chị phần nể nang , ‘Quả dưa ép ngọt’, nên chủ động ly hôn với Triệu Hà.”

Tạ Tiểu Ngọc cũng chút ngạc nhiên. Giá mà Triệu Hà điều , thà cứ chuyện hòa bình với Liêu Đại Dân thì còn hơn là vướng mấy chuyện rắc rối .

Lưu Vân vội vã trở về, Tạ Tiểu Ngọc cũng lớp học.

Tan học, Tạ Tiểu Ngọc kể chuyện về Triệu Hà cho Phúc Sinh . Phúc Sinh sang cô, : “Hắn tra tấn Triệu Hà là vì em.”

Tạ Tiểu Ngọc bất bình thốt lên: “Đồ điên rồ mà!”

“Tại ?” Tạ Tiểu Ngọc tài nào hiểu nổi: “Em với Triệu Hà oán thù gì, lấy quyền gì mà tự ý quyết định như thế!”

Phúc Sinh hiểu rõ kẻ đó, lạnh lùng thốt hai chữ: “Thế .”

Tạ Tiểu Ngọc trầm ngâm suy nghĩ một lúc. Triệu Hà cô giáo dạy ở tiểu học, nhanh chóng kết hôn với Phúc Sinh. Lương Phù ôm lòng thù hận từ dạo . Cái tên điên loạn quả thực khiến rùng sợ hãi.

Tạ Tiểu Ngọc bất chợt thấy gai , khẽ rùng , vội nắm lấy tay Phúc Sinh: “Phúc Sinh, bảo vệ em!”

Phúc Sinh dừng bước, Tạ Tiểu Ngọc nghiêm túc: “Anh thề sẽ bảo vệ em, để bất cứ ai hại em.”

Có Phúc Sinh bên cạnh, lòng Tạ Tiểu Ngọc bỗng an tâm lạ thường. Cô nghĩ ngợi thêm về những chuyện rối ren, gai góc ngoài nữa.

Tuần học đầu tiên, thứ Sáu, cô giáo chủ nhiệm cầm một xấp đề thi mới in đến lớp, bất ngờ thông báo kiểm tra đầu . Kỳ thi thử đầu tiên chính thức bắt đầu!

Loading...