Trước khi đến thế giới , Diệp Nhất bằng Phúc Sinh. Sau khi đến đây , Diệp Nhất vẫn đánh thắng Phúc Sinh. Ở kiếp , còn là Diệp Nhất nữa — tên, phận, gia thế ở thành phố Vân cũng thuộc hàng tiếng tăm.
ông trời quả nhiên để thoải mái. Anh một cha mắc chứng điên loạn theo cơn, khiến cuộc sống lúc nào yên .
Ngày đầu tiên Phúc Sinh đến thế giới , còn mờ mịt hiểu chuyện gì. Chính Tạ Tiểu Ngọc cho một bát cơm ấm bụng. Ngay lúc đó, hạ quyết tâm nhất định cưới cô vợ.
Ở nơi Lương Phù từng sống, một phụ nữ càng xinh thì càng cần nương tựa kẻ mạnh. Một mỹ nhân như Tiểu Ngọc, chỉ kẻ bản lĩnh nhất mới xứng tầm kết duyên, mới thể che chở cho cô. thế giới khác hẳn nơi lớn lên — sĩ, nông, công, thương đều bình đẳng, địa chủ "đánh đổ", đó nông dân và công nhân chủ vận mệnh.
Trong mấy năm lưu lạc ở đây, Lương Phù nhận còn ai chuyên huấn luyện những sát thủ vô cảm và tuyệt đối phục tùng nữa. Nơi chỉ thường, thế nên những thợ trong nhà máy cơ khí đều phần e sợ .
Tạ Tiểu Ngọc lấy một gã trai khờ khạo thôn. Theo vài Lương Thiên Đông miêu tả, đó tìm thuốc quý trong núi sâu, thể vác năm tre to như miệng bát, còn thể dùng cành cây xiên trúng mắt cá đang bơi trong nước. Cái tên Phúc Sinh ở đại đội thôn Đại Hà đó, hẳn là của thế giới .
Hơn nữa, gã trai khờ khạo trùng tên với Diệp Phúc Sinh. Lúc , Lương Phù bắt đầu nghi hoặc, cho đến khi hôm nay thấy gương mặt giống hệt năm xưa, lập tức khẳng định — đây chính là kẻ từ nhỏ luôn chèn ép , khiến vĩnh viễn thể vươn lên vị trí đầu: Diệp Phúc Sinh!
Trong cuộc tỉ thí hôm nay, Lương Phù chịu thua. Anh cam lòng: “Phúc Sinh, còn nhớ lời sư phụ từng ? Cậu là một cục đá hỷ nộ, tình cảm. Loại như , đừng hại Tiểu Ngọc nữa. Hãy an phận ở quê mà ruộng .”
“Thế giới giống nơi chúng từng sống. Kiếm cơm giờ còn dựa sức vóc nữa, mà là dựa đầu óc. Tiểu Ngọc là chí thi đại học, còn , thể thi đỗ ? Cậu thể.”
Phúc Sinh chút biểu cảm, vốn dĩ kẻ lắm lời. Sư phụ từng dạy: mạnh chỉ dùng hành động để chứng minh bản . Thi đại học, cùng Tiểu Ngọc rời khỏi chốn thôn quê — . Chỉ cần nỗ lực hết , đời chẳng chuyện gì là thể.
“Cậu thua .” Phúc Sinh ngắn gọn, dứt khoát: “Cút!”
“, thua. sẽ giữ lời hứa, cả đời sẽ đặt chân huyện Thanh Hà nữa. Tiểu Ngọc thể cả đời quanh quẩn mãi ở cái huyện Thanh Hà !”
Lương Phù nghiến răng kèn kẹt : “Cả đời , thể nào vĩnh viễn thua !”
Phúc Sinh rõ — Diệp Nhất vẫn là Diệp Nhất, thể giữ lời hứa, thế là đủ. Diệp Nhất thắng nổi , cũng thôi.
Phúc Sinh hái một bó hoa dại tím biếc mang về tặng Tiểu Ngọc, còn với cô: trong suốt những ngày tháng , kẻ cô ghét nhất tuyệt đối sẽ còn bén mảng về huyện Thanh Hà nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-192.html.]
Thương tích của Lương Phù nghiêm trọng hơn nhiều, nếu nghỉ ngơi thì e là thể nào xuống núi nổi. Anh từng nghĩ, khi cả hai đến thế giới , lẽ sức mạnh của họ đều sẽ suy yếu so với thời cổ đại, thể Phúc Sinh sẽ còn mạnh mẽ như xưa. thực tế thì sức mạnh của Phúc Sinh dường như chẳng hề thuyên giảm.
Thật bất công. Ông trời tước khả năng giao tiếp của Phúc Sinh, khiến trở thành một kẻ cô độc, kỳ quái. bù đắp cho đầy đủ ở những phương diện khác.
Từ ngày sư phụ mang về, ban cho cái tên "Phúc Sinh", còn những khác chỉ gọi bằng tên một chữ đơn thuần.
Diệp Phúc Sinh còn mang một cái tên khác: Diệp Hồi Chu — đứa con thất lạc trong dân gian của hoàng thất. Chỉ tiếc , là một kẻ câm ngốc.
Có lẽ cả đời Phúc Sinh cũng sẽ bao giờ hiểu vì sư phụ dùng nhát kiếm xuyên tim . Bởi vì là cốt nhục của Đại hoàng tử, mà sư phụ thuộc phe Thái tử. Dù Đại hoàng tử băng hà, thì dòng dõi , dù chỉ là một kẻ khù khờ, cũng nên tồn tại cõi đời.
những điều đó giờ còn là điều bận tâm nữa. Chế độ phong kiến lật đổ từ lâu, Phúc Sinh bây giờ cũng chỉ là một bình thường. Chỉ điều, cha ruột mất trí và mất tích của Phúc Sinh, liệu xuất hiển hách ? Liệu khi nào, cũng giống như Đại hoàng tử ở kiếp , ông hại c.h.ế.t trong một cuộc tranh giành quyền lực?
Kiếp của Phúc Sinh, phận mới hé lộ thì sư phụ một kiếm xuyên tim. Kiếp , thực sự khiến tò mò về thế của phụ Phúc Sinh.
Lương Phù cất lời: “Phúc Sinh, tò mò cha ruột của là ai ?”
Phúc Sinh hề đầu , tiếp tục bước xuống núi. Trong lòng , khuất còn quan trọng bằng đang sống. Anh với Tiểu Ngọc , sẽ khi cô ăn hết viên kẹo.
Khi viên kẹo Đại Bạch Thố chỉ còn một nửa, Phúc Sinh trở về, tay còn cầm một bó hoa dại rõ tên, mắt.
Phúc Sinh mà cũng tặng hoa! Tiểu Ngọc vui mừng khôn xiết, trong chốc lát liền quên hết những suy nghĩ rối ren trong đầu.
“Phúc Sinh!” Tiểu Ngọc chạy tới, nơi tiện cởi áo để kiểm tra: “Anh thương ?”
Phúc Sinh lắc đầu. Diệp Nhất suy yếu nhiều , kẻ tên Lương Phù chính là Diệp Nhất, chỉ là giải thích để Tiểu Ngọc thể hiểu : “Hắn là Diệp Nhất, sức lực suy yếu .”
Tiểu Ngọc vốn dĩ cũng đoán gần hết, cô kéo tay Phúc Sinh : “Chuyện thể rõ ràng chỉ bằng một hai câu, thôi, chúng về nhà .”