Giang Hoài Sơn rõ đầu đuôi sự việc, trong lòng hiểu ngay là thím Liêu nhỏ mọn. Mấy hôm còn chế giễu nhà họ Diệp trong làng, Phúc Sinh lên huyện học chỉ phí tiền, còn mất cả công điểm.
Giang Hoài Sơn chiếc máy cày, với đám đang tụ xem náo nhiệt: “ từ huyện về. Phúc Sinh của tổ Ba nhà ở trạm chăn nuôi khống chế con bò phát cuồng, cứu một mạng . Huyện sẽ tuyên dương Phúc Sinh. Các sức thì để dành mà công kiếm công điểm, đừng lê đôi mách, trò lố lăng mà ngượng !”
Thím Liêu đỏ mặt đến tận mang tai. Phúc Sinh những đăng ký , mà còn tuyên dương. Điều khiến bà hổ hơn là đội trưởng còn chính cháu trai bà chọc giận con bò, nên đuổi việc ở trạm chăn nuôi.
“Cái gì, cháu mất việc ở huyện ?” Thím Liêu chân mềm nhũn, nếu bà bác lớn tuổi bên cạnh đỡ thì ngã sụp xuống đất.
Suốt dọc đường về, Cao Phân tâm trạng đều , gặp ai cũng khoe: tuần Phúc Sinh và Tiểu Ngọc sẽ huyện để tiếp tục học tập.
Có thật lòng chúc mừng, cũng ghen tị trong bụng, mong chờ xem Cao Phân sớm muộn sẽ thành trò . bà chẳng buồn để ý. Ngay từ lúc bà giúp Phúc Sinh cưới Tiểu Ngọc về, chẳng ai coi trọng, đến cả chuyện huyện đăng ký hôm nay, cũng kẻ ác ý cho rằng Tiểu Ngọc sẽ thừa cơ bỏ trốn.
Hết đến khác, những kẻ đặt điều đều vả mặt. Cao Phân hớn hở nghĩ: Tiểu Ngọc Phúc Sinh học , thì nhất định là học !
Tạ Tiểu Ngọc chia một nửa bánh trứng mua về cho Cao Phân. Cao Phân xua tay: “Mấy thứ quà vặt , các con cứ mang về phòng mà ăn .”
Tạ Tiểu Ngọc đáp: “Đây là tiền Phúc Sinh kiếm đấy, nếm thử một chút ?”
Lúc đó bà Cao Phân mới nhận nửa cân bánh trứng. Tiền và phiếu mà Tạ Tiểu Ngọc mua những món quà bánh , đều là do chị bên ngoại cho thêm. Giờ chia cho chồng một nửa, lòng bà Cao Phân hồ hởi hẳn. Bà cũng định khuyên nên tiết kiệm một chút, nhưng nghĩ . Thôi thì, con bé chị bên ngoại thương yêu, cũng là đứa tính toán. Đã mua sắm thế ắt hẳn liệu tính kỹ càng, bà cũng chẳng cần bận tâm gì.
Tạ Tiểu Ngọc chia bánh trứng cho chồng xong, đem đường đỏ sang đưa cho chị dâu cả, khiến Lưu Tú Hảo tức tối, trở về nhà liền ca cẩm với chồng rằng Tiểu Ngọc đối xử công bằng với hai chị. Diệp Ngân Sơn xong thì khỏi nổi đóa: “Cô chẳng chịu thiệt thòi chút nào, suốt ngày chỉ lo tính toán hơn thua, cho cô , đừng mà nhiều lời mặt !”
Thoáng cái đến cuối tuần. Sau bữa cơm sáng, Tạ Tiểu Ngọc chuẩn cùng Phúc Sinh lên huyện. Căn nhà thuê còn dọn dẹp, mai là thứ Hai, bắt đầu học .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-183.html.]
Tạ Tiểu Ngọc với bà Cao Phân: “Mẹ , con tính toán , tiền vẫn đủ dùng cho tụi con. Chờ đến khi thi đậu đại học, nhà nước còn phát trợ cấp hàng tháng cho sinh viên nữa cơ. Mẹ cứ thế mà chăm vườn rau cho , đừng để việc quá sức mà đổ bệnh đấy nhé.”
Bà Cao Phân phất tay: “Hai đứa cứ dồn hết tâm sức việc học hành , còn già yếu gì . Đi thôi, xe máy cày ở đầu làng chẳng chờ đợi ai .”
Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh mang theo chăn đệm cùng các vật dụng sinh hoạt lên huyện. Cả buổi sáng, hai họ cùng dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, đó Tạ Tiểu Ngọc : “Phúc Sinh, hợp tác xã mua ít vở với bút thôi.”
Phúc Sinh khóa cửa xong, xoay thì chắn Tạ Tiểu Ngọc lưng . Phía , một bóng đang chằm chằm cô, ánh mắt đầy khó chịu, khiến Phúc Sinh siết chặt nắm tay.
Tạ Tiểu Ngọc theo hướng Phúc Sinh nghiêng đầu chỉ, liền rùng một cái, vội vã nép sát vai : “Phúc Sinh, tên điên đó chính là Lương Phù!”
“Đừng sợ.” Phúc Sinh nắm chặt bàn tay run rẩy của Tiểu Ngọc đang giấu lưng .
Lương Phù tiến vài bước. Anh cao bằng Phúc Sinh, nhưng khuôn mặt mang một vẻ hiểm độc khiến thường rụt rè e ngại. Thế nhưng Phúc Sinh chẳng mảy may cảm thấy điều gì đáng sợ. Từ nhỏ đến lớn, đều tin sức mạnh thật sự của bản , xưa nay vẫn luôn như .
Lương Phù mở miệng: “Tiểu Ngọc, cô bên cạnh là ai ?”
Tạ Tiểu Ngọc hỏi như , cứ như thể quen Phúc Sinh lắm . Cô đáp: “ đăng ký kết hôn với Phúc Sinh , đừng hòng mơ tưởng nữa!”
Bị tên điên cứ bám riết lấy đúng là hết sức xui xẻo. Tạ Tiểu Ngọc nghĩ, e rằng tên biến thái cô đang học tại trường cấp ba huyện, nên mới cam tâm mà chạy đến tận đây. Hôm nay, bất kể thế nào cũng chấm dứt chuyện cho rốt ráo. Lần Lương Phù mò tới, cô hề mơ thấy , chắc hẳn sẽ chuyện gì quá lớn xảy .
Ngay khi Lương Phù mở miệng, Phúc Sinh cảm thấy đối phương quen thuộc. Sư phụ từng là kẻ cô độc, tính cách phần kỳ lạ, nhưng cũng như thường khả năng quan sát vượt trội hơn thường. Câu của đối phương, cùng với thái độ và ánh mắt, rõ ràng là của một kẻ quen cũ mang đầy địch ý. Giọng điệu và biểu cảm … chỉ thể là .
Phúc Sinh hỏi: “Diệp Nhất?”