Tạ Tiểu Ngọc : “Mẹ, Phúc Sinh cũng đang cố gắng đổi từng ngày. Hơn nữa, ngành con chọn cũng suy nghĩ kỹ , bọn con đều đăng ký ngành khảo cổ. Con cũng thích, mà công việc phân cũng phù hợp với Phúc Sinh.”
Cao Phân nào hiểu đại học phân ngành gì, bà còn tưởng đỗ đại học là xong chuyện : “Khảo cổ là gì ?”
“Là công việc khai quật, gìn giữ những cổ vật quý báu, qua đó tìm hiểu về nền văn hóa, lịch sử mấy nghìn năm của đất nước .”
Cao Phân xong, hiểu sơ sơ, trong bụng nghĩ: Trời đất quỷ thần ơi, thế chẳng là đào mộ , mà gọi là khảo cổ, còn phong chuyên gia nọ, cũng vẻ oai phong lẫm liệt đấy chứ.
Hơn nữa, thi đỗ đại học là phân công việc, hộ khẩu cũng chuyển thành phố, thì cần ruộng nữa, mỗi tháng lương, tem phiếu, bao nhiêu.
Cao Phân sốt ruột vòng vòng trong nhà: “Hai đứa học ở huyện, lấy gì mà ăn đây? Giá mà sớm ngày thi đại học khôi phục thế , hồi phân nhà, dù thế nào cũng theo tụi con , cực khổ đến c.h.ế.t cũng nuôi cho hai đứa ăn học tử tế!”
Cao Phân nghĩ tới nghĩ lui, Phúc Sinh và Tiểu Ngọc lên huyện học, học phí, chi phí sinh hoạt đều cần tiền. Đã học thì thể về ruộng kiếm công điểm . Căn nhà dứt khoát chia , dù cho phật lòng hai thằng con trai lớn, bà cũng đành ích kỷ một phen .
Cao Phân : “Tiểu Ngọc, phân nhà cửa.”
Tạ Tiểu Ngọc trong lòng thấy ấm áp. Chị dâu bán cây sâm núi đó, gửi tiền qua, thể chi phí sinh hoạt khi học . Cô vốn định lấy phiếu chuyển tiền , nhưng nghĩ , tạm thời lấy, để xem thái độ của cả và hai thế nào .
Cao Phân gọi ba con trai và các con dâu tới, : “Phúc Sinh và Tiểu Ngọc học một năm để thi đại học. Hai đứa chúng nó huyện học thì thể đồng công điểm nữa. Mẹ định phân nhà, sẽ ở với Phúc Sinh và Tiểu Ngọc, ba con chút nào thì ăn chút đó. Sau sẽ ở với vợ chồng Phúc Sinh, cũng cần đến thằng Hai với thằng Ba phụng dưỡng nữa.”
Lưu Tú Hảo xong thì lập tức phản đối, mà thế chẳng là tự biến thành trâu thành ngựa để phục dịch Phúc Sinh ? Cô tin Phúc Sinh gặp may, nhưng may mắn đến mấy thì vẫn là đứa khờ khạo, ngốc nghếch như thì mà học hành nên chuyện !
Cô tính đủ đường, chỉ tính việc thi đại học sẽ khôi phục. Lúc , cô thấy thể giấu diếm nữa, rõ ràng với chồng.
“Mẹ, từng nghĩ tới , Tạ Tiểu Ngọc rõ ràng là đang lợi dụng với cái thằng khờ để cày cuốc nuôi cô ăn học. Đợi đến khi cô thi đỗ đại học, leo lên cành cao, chắc chắn sẽ vứt bỏ nhà họ Diệp mà thôi, chúng thể để cô lừa gạt !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-172.html.]
Tạ Tiểu Ngọc lập tức phản bác: “Chị hai , lừa cũng tới lượt chị , vả chị cũng chẳng cái quyền gì mà quyết định hết.”
Lúc đầu Cao Phân cũng thật sự lo Tiểu Ngọc sẽ bỏ , nhưng khi Tiểu Ngọc cùng Phúc Sinh lên huyện học, trong lòng bà còn nghi ngờ nữa. Nếu Tiểu Ngọc thực sự về thành phố, cô cần chờ đợi, chỉ riêng chị em bên ngoại cũng đủ nuôi cô .
Tiểu Ngọc hết lòng hết sức tính toán cho Phúc Sinh như , nếu bà còn nghi ngờ con bé thì thật . Với , những lời với con dâu thứ hai thì cũng chẳng ích gì, nó nó cũng chẳng thấu hiểu .
Bà Cao Phân ngăn hai đứa con trai đang cãi vã, giọng điệu kiên quyết: “Chuyện lừa gạt, đây cũng cam tâm tình nguyện, ít nhất năm nay thằng Phúc Sinh học ở huyện, cứ coi như cho thằng bé thêm một năm đèn sách, bằng lòng.”
Lưu Tú Hảo : “Mẹ, thiên vị thằng Phúc Sinh rõ rệt quá còn gì.”
“Sao bảo là thiên vị?” Giọng bà Cao Phân bỗng cao vút, đầy giận dỗi: “Mẹ nuôi lớn thằng cả với thằng hai, cho chúng mày cắp sách đến trường, dựng vợ gả chồng cũng một tay lo liệu. Hai đứa con trai nhà thằng hai cũng là bế lớn, đứa con gái nhà thằng cả cũng là cưu mang từ bé. Đến giờ bắt các con nuôi một ngày nào. Mẹ hề mắc nợ gì các con dù chỉ một sợi tơ hào, sống với ai là quyền của !”
Diệp Kim Sơn và Diệp Ngân Sơn hoảng hồn quỳ sụp xuống: “Mẹ, là bọn con đúng, dạy bảo thì bọn con xin lời ạ.”
Bà Cao Phân dịu giọng, thực tình hai đứa con trai cũng , đặc biệt là thằng cả, hiền lành, thật bụng. Phúc Sinh dù cũng cùng cha với hai , thì , chút thiên vị cũng là lẽ thường tình thôi.
Bà Cao Phân tiếp: “Trong lòng tin Phúc Sinh và Tiểu Ngọc thể đăng khoa đại học. Nếu hai đứa con chịu đồng lòng lo cho thằng Phúc Sinh đèn sách, thì nhà vẫn chung một nóc nhà như xưa. Còn nếu , thì sẽ sống với thằng Phúc Sinh. Hai đứa bàn bạc , ăn cơm xong thì quyết định cho nhẽ.”
Bà đoán chắc hai vợ chồng con trai sẽ đồng ý, vốn cũng định nhờ họ chu cấp, chỉ là rõ ràng để tránh khỏi những lời tiếng , những va chạm .
Diệp Kim Sơn và Diệp Ngân Sơn phòng bàn bạc với vợ . Lưu Tú Hảo đồng ý, với Diệp Ngân Sơn: “Phúc Sinh chắc chắn trượt đại học, bây giờ cứ cắn răng bỏ tiền nuôi thằng bé, Tạ Tiểu Ngọc thi đỗ là sẽ bay biến mất tăm. Hơn nữa, còn thằng Đại Trụ, thằng Tiểu Trụ nhà cũng cần đến trường nữa chứ.”
Kỳ thi đại học khôi phục, cơ hội đổi đời ai mà chẳng nắm lấy. Nếu điều kiện, cô thà dành hết cho con ruột . Phúc Sinh là con của Cao Phân chứ con cô . Đợi đến khi Tạ Tiểu Ngọc thi đậu đại học, bỏ một Phúc Sinh bơ vơ, thì Phúc Sinh tự nhiên sẽ kéo phúc lộc về nhà họ Diệp, lúc đó càng cô gái nào chịu gả cho Phúc Sinh, mà bộ phúc khí của Phúc Sinh sẽ tề tựu trọn vẹn tại nhà họ Diệp .