Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Kẻ Xuyên Không - Chương 16:1
Cập nhật lúc: 2025-09-25 01:56:52
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cao Phân đẩy Phúc Sinh bước lên phía , trong lòng bồn chồn lo lắng. Lần chị dâu của Tiểu Ngọc đến, đừng mà đề nghị đưa Tiểu Ngọc thì khổ. Cao Phân vì thế càng khách khí hơn.
Nhìn phụ nữ trung niên mà Tiểu Ngọc đang khoác tay, nét mặt dịu dàng, Cao Phân liên tục nhéo con trai, thấp giọng : “Đồ ngốc, gọi .”
Phúc Sinh gần như chẳng bao giờ chuyện với lạ, nhưng là chị dâu của Tiểu Ngọc, cũng nếu thể hiện , thể đòi đưa Tiểu Ngọc .
Phúc Sinh cúi đầu : “Chị dâu…”
Tạ Tiểu Ngọc vội kéo Nhiêu Huệ xuống, : “Chị đến thật đúng lúc, hôm nay là sinh nhật của Phúc Sinh đấy.”
Nhiêu Huệ cẩn thận đánh giá chồng Tiểu Ngọc. Tướng mạo chê , lưng thẳng, dáng cao, chỉ xét về ngoại hình thôi thì những thanh niên tuấn tú mà chị từng gặp đây cũng bằng. Nhất là đôi mắt , trong trẻo vô cùng.
Nếu Phúc Sinh tính tình cô lập, thì thật sự là một chồng lý tưởng cho em gái.
Tạ Tiểu Ngọc an cư lạc nghiệp ở nông thôn, nhưng phía nhà họ Lương cử ít đến tận nhà họ Tạ để khuyên nhủ. Họ mà Tiểu Ngọc định kết hôn là một kẻ ngốc, tuy sức vóc khỏe mạnh nhưng hung hãn, tàn bạo. Thế nhưng Tiểu Ngọc vẫn một mực giữ ý, nhất quyết cưới. Sau khi về nhà chồng, Tiểu Ngọc từng bảo Phúc Sinh thích chụp ảnh, cũng chẳng gửi tấm ảnh nào về nhà, nên đây là đầu tiên chị dâu cô gặp mặt .
Gặp mới , thực tế hơn so với những gì chị tưởng tượng nhiều. Chẳng hạn như, các thanh niên trí thức xuống vùng quê ai mà chẳng công việc đồng áng vất vả vắt kiệt sức lực, tiều tụy đen nhẻm, mà trông Tiểu Ngọc vẫn trắng trẻo như hồi còn ở thành phố. Có thể thấy, nhà chồng chẳng để cô chịu một chút khổ cực nào. Bởi , Nhiêu Huệ càng niềm nở, khách khí hơn.
Ăn trưa xong, dân trong làng đều rủ đồng việc. Nhiêu Huệ cũng nhân lúc mà ghé , vài lời riêng tư với Tạ Tiểu Ngọc.
Tạ Tiểu Ngọc dẫn chị dâu xem khắp căn nhà, từ trong ngoài, thủ thỉ: “Chị dâu ơi, Phúc Sinh nhà em siêng lắm, mấy vật dụng trong nhà đều là do tự tay cả đấy. Còn cả mớ đồ tre đan nữa, ở thành phố gì mua thứ như . Chị đây, ba con vịt trời , là Phúc Sinh bắt đó, còn mười tám quả trứng vịt trời nữa. Em dùng bùn vàng bọc , cho vại muối để trứng vịt muối , tiếc là xong kịp cho chị nếm thử.”
Nhiêu Huệ bật khúc khích. Chẳng lẽ con bé thật sự định ở chốn quê nghèo cả đời ? Chị nghĩ đến chuyện khi , chồng chị dặn dò, nếu Tiểu Ngọc sống vui thì cứ đón nó về nhà.
Chị : “Tiểu Ngọc , kỳ thi đại học sắp khôi phục đó.”
Tạ Tiểu Ngọc khựng trong chốc lát. Dĩ nhiên trong lòng cô rõ kỳ thi đại học sẽ khôi phục, chỉ là dân chúng . Phải đến tháng Chín thì ở Bắc Kinh mới bắt đầu hội nghị bàn bạc, mãi đến ngày 21 tháng Mười mới công bố tin vui về việc khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học.
Cô đành giả vờ như gì: “Chị dâu, tin chính xác chứ ạ?”
Nhiêu Huệ đáp lời: “Chị Bắc Kinh họp, mấy đồng nghiệp thiết năm xưa tiết lộ một chút thông tin, chắc chả bao lâu nữa là công bố rộng rãi thôi.”
“ , tháng tới sẽ công bố ngay thôi.” Tạ Tiểu Ngọc tiếp: “Khôi phục thi đại học đúng là chuyện đáng mừng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-ke-xuyen-khong-cfqx/chuong-161.html.]
Nhiêu Huệ khẽ gõ đầu cô: “Nếu thi thật, em theo chị về thành phố mà thi. Chị cho em , cha của Lương Phù điều động đến nơi khác, ông ngoại cũng sắp về hưu , nhà còn e ngại họ nữa, em cứ yên tâm về.”
Tạ Tiểu Ngọc quả thật tính toán thi đại học, nhưng năm nay. Năm nay Phúc Sinh chắc chắn thể thi đỗ, cô vốn định sang năm tới hoặc nữa thì năm sẽ cùng đèn sách.
Cô : “Chị dâu, nếu khôi phục thi đại học, em học một năm, thi cùng Phúc Sinh.”
Nhiêu Huệ ngỡ ngàng chẳng thốt nên lời. Phúc Sinh hình như chỉ học hết tiểu học, ở thành phố mấy năm nay dù nghỉ học ở , nhưng đó vẫn còn bao nhiêu thanh niên cấp hai, cấp ba chờ đợi cơ hội. Nghe thi đại học giới hạn tuổi rộng, công nhân, nông dân, thanh niên trí thức lao động đều thể thi. Phúc Sinh mà thi đỗ nổi, dù học ba năm cũng .
Nhiêu Huệ chất vấn cô bằng giọng điệu trịnh trọng: “Em thật sự định sống cả đời với Phúc Sinh ?”
Nỗi lo của chị cũng chẳng gì là lạ. Chị lo lắng Tiểu Ngọc vì trốn tránh nhà họ Lương nên mới cưới đại cho qua chuyện .
Tạ Tiểu Ngọc nghĩ, chuyện kết hôn quan trọng như , cô đương nhiên cân nhắc kỹ càng, thể nào tùy tiện nhắm mắt đưa chân.
Tiểu Ngọc kể thêm nhiều chuyện về Phúc Sinh, nào là tìm thuốc nam, rừng sâu chẳng bao giờ lạc lối, đến mấy việc mộc thì chỉ cần qua vài lượt là ngay. Đến cuối năm, tổ sản xuất cần tính công điểm, kế toán còn nhờ Phúc Sinh qua giúp. Anh thông minh lắm, chỉ điều mắc cái tật ngại ngùng, tài nào chuyện với lạ hoặc thiết.
Nghe , Nhiêu Huệ càng thiện cảm với em rể, chị ghé hỏi nhỏ: “Thế ý em là, em với Phúc Sinh vẫn ... động phòng ?”
Tạ Tiểu Ngọc xong mặt đỏ bừng, bẽn lẽn gọi: “Chị dâu …”
Nhiêu Huệ thấy em dâu ngượng nghịu, bật : “Ừ, bây giờ em vẫn còn nhỏ, lỡ mà bầu thì ảnh hưởng đến chuyện học hành, thi cử. Chậm vài năm cũng chẳng .”
Cao Phân tan tầm sớm, ghé đội sản xuất mua hai cân thịt lợn, bắt thêm một con gà mái tơ sai con dâu Lưu Tú Hảo thịt, chuẩn buổi tối thết đãi chị dâu Tiểu Ngọc.
Lưu Tú Hảo trông thấy con gà mái đang đều đặn đẻ trứng, trong lòng tiếc đứt ruột. Cô bèn : “Mẹ ơi, trưa nay Tiểu Ngọc thịt gà , tối đừng mổ nữa ? Con đang độ đẻ trứng, tiếc của lắm ạ.”
Cao Phân , liền trừng mắt: “Thông gia về thăm, chẳng lẽ chúng tiếp đón tử tế, để chê trách ?”
Trong bụng Lưu Tú Hảo thầm nghĩ, lễ tiết gì quan trọng, mà chị dâu của Tạ Tiểu Ngọc đột ngột về. Biết là ý định đưa Tiểu Ngọc thì ? Đến lúc đó, thì giữ chẳng , mà còn mất toi một con gà béo. Mẹ chồng dặn mổ thì đành mổ thôi, nhưng cô vẫn quên dặn dò hai đứa con trai tối nay ăn thật nhiều thịt .
Cao Phân thấy, liền mắng cô một trận, sang dặn dò hai đứa cháu nội: “Đừng thòm thèm, chè chén mặt khách khứa kẻo chê cho đấy!” Đại Trụ và Tiểu Trụ lời, vội vàng gật đầu lia lịa.