Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 80: Mỹ Nhân Ốm Yếu Đòi Ly Hôn, Quân Nhân Mạnh Nhất Nổi Giận - Chương 89: Thuốc cao bôi trên da chó

Cập nhật lúc: 2025-06-01 13:34:50
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn lá bùa bình an trong tay, Chúc Tuệ Tuệ khẽ nhếch môi, cảm thấy món quà này thật đúng là hợp với tính cách đáng yêu của Lục Thanh Oánh.

Cô cẩn thận đặt lá bùa vào người.

Có lẽ vì từng trải qua kiếp trước, cô không khỏi có chút mê tín.

Ăn xong bữa sáng,

Lưu mụ cùng Chúc Tuệ Tuệ nói chuyện một hồi.

Phần lớn đều là về Vưu Dung.

Lưu mụ kể rằng mấy ngày nay Vưu Dung vẫn thường xuyên về nhà đại cữu ca một chuyến, hình như đang bàn bạc điều gì đó. Nhưng nhìn chung thì mọi chuyện vẫn bình thường.

Chúc Tuệ Tuệ trong lòng nghi hoặc.

Liệu hai lần gặp Vưu Dung ở bệnh viện, chỉ là trùng hợp?

Cô trầm ngâm nói: “Trong khoảng thời gian ta không có ở đây, ngươi cứ tiếp tục theo dõi đi.”

Nếu có việc, sớm muộn gì cũng sẽ lộ đuôi cáo.

Lưu mụ gật đầu.

Dù sao mỗi ngày bà đều phải mang điểm tâm đi cho lão gia tử, thời gian cũng khá thuận tiện.

Thời gian không còn nhiều,

Chúc Tuệ Tuệ liền chuẩn bị lên phòng lấy hành lý.

Vừa bước vào phòng, cô đã thấy có người đứng bên trong, tay cầm rương đồ của mình.

Là Lục Lan Tự.

Thật đúng là bất ngờ.

Chúc Tuệ Tuệ mở to đôi mắt hạnh: “Sao anh chưa đi?”

“Mới vừa mới lái xe trở về.” Lục Lan Tự giải thích ngắn gọn, sau đó liếc cô một cái, hỏi thêm: “Đã sẵn sàng chưa?”

Chúc Tuệ Tuệ nhẹ giọng đáp, định bước tới lấy hành lý.

Nhưng Lục Lan Tự lại vươn tay nắm lấy tay cô.

Bàn tay nam nhân dày rộng và ấm áp, trực tiếp bao trọn lấy bàn tay lạnh giá của cô, khiến cô không thể thoát ra được.

Chúc Tuệ Tuệ giật nhẹ tay, nhưng Lục Lan Tự lại nắm chặt hơn.

Tâm tư người đàn ông này từ trước đến nay cô không thể đoán được, lúc này không khỏi có chút tức giận.

“Anh làm gì vậy? Em phải đi rồi.”

Lục Lan Tự: “Tôi đưa em đi.”

Nói xong, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, dẫn cô ra ngoài.

Chúc Tuệ Tuệ giãy không nổi, đành phải theo.

Tháng Mười Hai ở thành phố 49 trời rất lạnh, vài hôm trước tuyết vừa tan, nào ngờ hôm nay lại đổ xuống những hạt tuyết lớn trắng xóa.

Tuyết rơi lả tả như lông ngỗng, có vẻ ngày càng nặng hạt.

Trước sân nhà họ Lục, cảnh tượng ấy mang một vẻ đẹp khó tả.

Chúc Tuệ Tuệ không biết khi nào thì Lục Lan Tự buông tay, cô quay đầu lại, phát hiện thân hình cao lớn của hắn đang tháo chiếc khăn quàng cổ xuống, sau đó quấn quanh cổ cô.

Rất ấm áp.

Chúc Tuệ Tuệ mở to mắt, hàng mi dài hơi nhướng lên, ánh mắt chứa đựng sự ngạc nhiên không rõ nguyên do.

Cô định nói gì đó,

Nhưng Lục Lan Tự lại quấn khăn quanh cổ cô thêm vài vòng, cuối cùng che kín cả miệng mũi, mùi hương lạnh lẽo độc đáo của nam nhân phảng phất bao phủ cô — giống hệt như những lần hắn gần gũi cô trước đây.

Sự ôn nhu và tỉ mỉ ấy,

Lại là Lục Lan Tự dành cho cô.

Phiêu Vũ Miên Miên

Dù Chúc Tuệ Tuệ không muốn suy nghĩ sâu sắc, trái tim vẫn vô thức đập nhanh một nhịp.

Xong xuôi,

Lục Lan Tự lại đưa tay nắm lấy tay cô, sợ cô lạnh, liền cùng nhau nhét vào túi áo của mình.

Quay đầu lại, chỉ còn thấy đôi mắt cô lộ ra ngoài, làn da trắng trẻo hòa cùng màu tuyết, hàng mi cong rập rờn như cánh bướm, khiến cô trông càng thêm dịu dàng khả ái.

Hắn nhìn cô một hồi lâu,

Trong lòng mềm nhũn như nước.

Giống như một chú sóc nhỏ.

Hắn nói: “Như vậy sẽ không bị cảm lạnh. Đi thôi, chúng ta ra ga tàu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-my-nhan-om-yeu-doi-ly-hon-quan-nhan-manh-nhat-noi-gian/chuong-89-thuoc-cao-boi-tren-da-cho.html.]

Chúc Tuệ Tuệ bị nắm chặt như vậy, đành phải mặc cho hắn sắp xếp.

Hai người ở chung dạo này, Chúc Tuệ Tuệ lãnh đạm, Lục Lan Tự lại dịu dàng chăm sóc.

Trên đường đi,

Chúc Tuệ Tuệ ngồi ghế phụ, không nói lời nào với Lục Lan Tự. Cô chỉ mong mau đến ga tàu hỏa, lên xe rồi sẽ không còn phải ở một mình với hắn nữa.

May mắn là,

Lục Lan Tự hình như cũng chẳng có gì để nói với cô, cả đoạn đường yên lặng trôi qua.

Chỉ duy nhất lúc lên xe, hắn mới mở miệng:

“Em dậy sớm hôm nay, đoạn đường này cũng mất một ít thời gian, em ngủ một lát đi. Đến nơi anh sẽ đánh thức em.”

Chúc Tuệ Tuệ nhắm mắt lại. Tối hôm qua cô ôn tập đến tận chín giờ tối, tính ra thì cũng ngủ đủ tám tiếng, nhưng cô biết, lên tàu rồi sẽ khó mà chợp mắt.

Xe chạy êm ru.

Không biết từ lúc nào, Chúc Tuệ Tuệ đã ngủ thiếp đi.

Cho đến khi tỉnh lại, xe đã dừng ở ga tàu ngoại ô.

Lục Lan Tự nghe thấy động tĩnh, khẽ nghiêng đầu nhìn cô. Gặp cô mở đôi mắt long lanh, hắn mỉm cười:

“Tỉnh rồi à?”

“Tới rồi mà anh không gọi em dậy? Mấy giờ rồi?” Giọng cô vừa tỉnh còn mang chút khàn khàn, ngữ khí có phần trách móc, nhưng lại không khiến người ta thấy phiền, ngược lại lại giống như đang nũng nịu.

Lục Lan Tự mở cửa xe.

“Chưa đến giờ đâu. Bên trong ga cũng chỉ là chờ đợi, chi bằng để em ngủ thêm chút. Được rồi, bây giờ đi thôi.”

Nói xong, hắn đã bước xuống xe, đi ra sau cốp lấy hành lý.

Chúc Tuệ Tuệ nghĩ lại, quả thực hắn nói cũng có lý. Hôm nay cô dậy sớm là vì tính toán thời gian chờ xe, nào ngờ hắn lại tự tay lái xe đưa cô, nên cô dậy quá sớm.

Có vẻ hôm nay hắn không vội?

Chúc Tuệ Tuệ nghĩ vậy, chậm rãi bước xuống xe. Nhưng vừa chạm đất, cô đã thấy Lục Lan Tự đang mang thêm một vali khác.

Cô hơi ngạc nhiên: “Sao lại nhiều thế?”

Lục Lan Tự mặt không đổi sắc: “Anh thêm vào một vài thứ.”

Chúc Tuệ Tuệ liếc hắn một cái đầy nghi hoặc.

Hắn đứng thẳng người, tuyết rơi trên áo khoác quân phục xanh đậm, dần dần tan chảy. Hắn đứng giữa trời tuyết, kết hợp với khí chất lạnh lùng vốn có, lại càng thêm uy nghiêm.

Hắn mở miệng: “Đi thôi, nếu không lát nữa sẽ trễ.”

Nghe vậy, Chúc Tuệ Tuệ cũng không nghĩ nhiều nữa.

Ga tàu đông nghịt người, ai cũng vội vã.

Từ sau cải cách mở cửa, hai năm đầu tiên mọi người vẫn còn dò xét, nên chưa có gì rõ rệt. Nhưng đến nửa cuối năm nay, các thương nhân bắt đầu lao vào biển đời kiếm tiền.

Ga tàu hỏa chính là nơi phản ánh rõ ràng nhất sự biến hóa ấy.

Muốn làm ăn tất phải di chuyển, ga tàu vì thế trở nên hỗn tạp.

Có người xách túi lớn túi nhỏ, đi lại xô đẩy, có cái va quẹt thiếu chút nữa đụng trúng Chúc Tuệ Tuệ.

Cô còn chưa kịp phản ứng,

Một lực lượng mạnh mẽ đã kéo cô sang một bên.

Lục Lan Tự đứng sát bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Em không sao chứ?”

Chúc Tuệ Tuệ lắc đầu.

Hắn liền thở phào,

Từ đó đến khi lên tàu, hắn luôn giữ cô phía trong, dùng thân mình chắn gió tuyết cho cô.

Chúc Tuệ Tuệ gần như chưa kịp nhận ra điều gì, đã bị hắn đưa đến tận khoang giường nằm hạng nhất.

Cô hơi ngạc nhiên nhìn căn phòng nhỏ, bên trong có bốn chiếc giường.

“Anh mua giường nằm?”

Ở thời buổi này, vé giường nằm không dễ mua, không phải có tiền là được, phải thông qua mối quan hệ mới giữ chỗ được.

Theo năng lực của nhà họ Lục, có một chỗ nằm như vậy cũng không có gì lạ.

Nhưng khiến Chúc Tuệ Tuệ bất ngờ là chính Lục Lan Tự.

Bởi cô biết rõ, hắn vốn không phải kiểu người dựa dẫm vào quan hệ.

Dù là con cháu nhà quyền quý, hắn vẫn luôn sống giản dị, không bao giờ dùng quyền lợi để hưởng thụ cá nhân.

Lục Lan Tự gật đầu: “Em nghỉ ngơi một lát đi. Anh ra ngoài cất đồ đã.”

 

Loading...