Thập Niên 80: Mỹ Nhân Ốm Yếu Đòi Ly Hôn, Quân Nhân Mạnh Nhất Nổi Giận - Chương 64: Hải Nhị Gia
Cập nhật lúc: 2025-05-31 12:31:30
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ai mà chẳng biết Chúc Tuệ Tuệ quen Nghiêm Tử Khanh là ai.
Tuy trong tay cô ấy có không ít đồ tốt, nhưng nếu thiếu khách hàng thì cũng vô ích.
Nếu gặp phải người không hiểu nghề, họ tuyệt đối sẽ không chịu chi tiền mua. Huống hồ Chúc Tuệ Tuệ còn trẻ, lại xinh đẹp, gia thế cũng không quá đặc biệt, làm gì có nhiều thủ đoạn để khiến người ta sẵn sàng trả giá cao?
Nhưng nhà họ Nghiêm thì khác.
Họ nắm trong tay một lượng lớn khách hàng cố định, danh tiếng của họ đủ khiến người ta tin tưởng và muốn đến đây giao dịch.
Dù rằng Chúc Tuệ Tuệ phải trả phí hoa hồng, nhưng đó là điều tất yếu, bởi vì phần tiền này chính là cái giá mà nhà họ Nghiêm đáng được hưởng.
Nghe Chúc Tuệ Tuệ đề nghị như vậy, Nghiêm Tử Khanh bỗng dâng lên một chút tò mò, liền hỏi:
“Cô lại nhặt được món hời gì nữa?”
“Chỉ là một cuốn sách cổ thôi.” Chúc Tuệ Tuệ đáp nhẹ nhàng.
Nghiêm Tử Khanh gật đầu, thật ra sách cổ đúng là bảo vật, nhất là thời Tống, giá trị càng cao hơn nữa.
Mặc dù anh không định mua thêm đồ từ tay Chúc Tuệ Tuệ nữa, nhưng khoản tiền công này vẫn là kiếm dễ dàng, chỉ cần bỏ chút công sức, mà nếu thứ cô ấy có thực sự tốt, thì đối với Nhã Trân Trai mà nói cũng là chuyện có lợi.
Anh nói: “Vậy lúc nào thuận tiện mang tới cho tôi xem thử một cái, nếu quả thật là đồ tốt, tôi sẽ giúp cô môi giới.”
“Thế thì tốt quá rồi! Có lời anh nói, tôi yên tâm lắm rồi.” Chúc Tuệ Tuệ tự nhiên hiểu rõ, món đồ mình thu về vốn là hàng quý giá.
Nhưng nếu không có Nghiêm Tử Khanh — con dê béo nhỏ này — thì món đồ ấy có thể bán được bao nhiêu, khi nào mới bán được, cô cũng không chắc chắn.
Trời đã muộn.
Nghiêm Tử Khanh dẫn Trương Sương Sương rời đi.
Nhưng trước khi đi, anh bắt cô phải cúi đầu xin lỗi Chúc Tuệ Tuệ cùng mọi người.
Trương Sương Sương trong lòng không phục, rốt cuộc cô vẫn còn kiêu căng, nhưng không dám trái lệnh Nghiêm Tử Khanh, đành miễn cưỡng xin lỗi.
Phiêu Vũ Miên Miên
Sau đó cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Chúc Tuệ Tuệ, lạnh lùng nói:
“Cô cứ chờ đấy, sau này tôi nhất định sẽ vượt qua cô!”
Lấy cô ấy làm mục tiêu à?
Chúc Tuệ Tuệ khẽ nhướng mày.
Không khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Kỳ thực xét về trình độ chuyên môn, trình độ của Chúc Tuệ Tuệ còn kém xa so với Trương Sương Sương, người đã được học hành bài bản từ nhỏ. Nhưng Chúc Tuệ Tuệ lại thắng ở đôi mắt quái dị, có thể nhìn thấu giá trị thật sự của đồ vật.
Dị năng này là trời ban, coi như là một loại “gian lận” thần kỳ.
Chúc Tuệ Tuệ nghe Trương Sương Sương tuyên chiến như vậy, không những không tức giận, ngược lại còn có chút thưởng thức.
Chính vì không chịu khuất phục mới có thể tiến bộ.
Nghĩ như vậy, Chúc Tuệ Tuệ lại càng quyết tâm nỗ lực học hỏi thêm, kết hợp dị năng của mình, sớm ngày trở thành nhân vật mới nổi trong ngành cổ vật.
Nghiêm Tử Khanh liếc nhìn Trương Sương Sương đầy bất đắc dĩ, sau đó hình như nhớ ra điều gì, quay sang nhắc nhở Chúc Tuệ Tuệ và mọi người:
“Đậu phộng đừng bán nữa, đã có người đang theo dõi. Người kia tên là Hải Nhị Gia, trong vùng này tiếng xấu vang xa, một khi đã nhắm vào cái gì, không đạt được mục đích sẽ không bỏ cuộc. Tôi từng tiếp xúc qua hắn, may mắn hắn nể mặt tôi, đồng ý tạm thời không làm gì. Vì an toàn, các người nên tránh xa lưu ly xưởng, mau chóng thu tay lại đi.”
Nghe vậy,
Chúc Tuệ Tuệ khẽ nhíu mày.
Đây là một tin không hề dễ nghe.
Cô liền hỏi rõ thân phận người kia.
Nghiêm Tử Khanh đáp:
“Hải Nhị Gia.”
Trong giới hẳn là ai cũng từng nghe danh. Vị này cũng là người tự lập nghiệp từ đất cát, nhưng khác với nhà họ Nghiêm, tổ tiên nhà họ Hải xưa kia là trộm mộ, chuyên đào bới đồ chơi của người chết, sau đó đem bán ra ngoài. Nhà họ Hải còn có một kỹ thuật đặc biệt là làm giả đồ sứ, truyền thuyết là có thể tạo ra những món hàng giả gần như hoàn hảo, khiến cả giới sành cổ đều bị lầm lẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-my-nhan-om-yeu-doi-ly-hon-quan-nhan-manh-nhat-noi-gian/chuong-64-hai-nhi-gia.html.]
Từ thời Thanh triều, họ đã lăn lộn khắp các ngành nghề kiếm tiền, tích góp được khối tài sản khổng lồ.
Sau cách mạng, gia đạo suy vi, họ ẩn danh một thời gian, mãi đến vài năm gần đây mới tái xuất giang hồ. Hải Nhị Gia chính là người đứng đầu hiện tại, được đồn là kế thừa phong cách tàn nhẫn, độc ác của tổ tiên, việc làm ăn đen tối không thiếu.
Danh tiếng cực kỳ xấu xa, nhưng giới đại gia lại rất sợ hắn.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, hắn đã gây dựng được danh tiếng trong vòng cổ vật.
Chúc Tuệ Tuệ đời trước tuy sống trong giới này, nhưng đường đi nước bước của cô không mấy liên quan đến Hải Nhị Gia.
Nếu không phải nghe Mai lão gia tử từng càu nhàu về hắn, nói rằng phong cách làm việc của Hải Nhị Gia khiến người ta ghét đến tận xương tủy, thì Chúc Tuệ Tuệ cũng chưa chắc đã biết đến cái tên này.
Chẳng ngờ,
Cô vừa trọng sinh chưa lâu, đã nghe lại cái tên này.
Chúc Tuệ Tuệ lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình, liền cảm ơn Nghiêm Tử Khanh đã báo tin:
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh.”
Nghiêm Tử Khanh gật đầu, có câu này của Chúc Tuệ Tuệ, anh cũng không cần phải nói thêm điều gì nữa.
Chờ hai người rời đi,
Ba người ngồi lại trong nhà chính.
Bạch Ngưng Thành châm bếp lò, lửa nhỏ bập bùng, hơi ấm lan tỏa khắp phòng.
Anh chợt nhớ lại lời Nghiêm Tử Khanh, liền tò mò hỏi:
“Tuệ Tuệ, cái ông họ Nghiêm kia rốt cuộc có ý gì? Sao lại nói cái gì mà Hải Nhị Gia? Tại sao không cho tôi bán đậu phộng ở lưu ly xưởng nữa?”
Sinh ý của anh làm rất ổn, mỗi ngày bán được khoảng ba mươi cân đậu, mỗi cân năm đồng, tổng cộng là một trăm năm mươi đồng. Tiền vốn chỉ mất vài chục đồng, lợi nhuận cao đến mức khiến người ta động lòng. Bây giờ bảo anh bỏ đi, anh thật sự không cam lòng.
Chúc Tuệ Tuệ không giấu diếm, liền kể rõ mọi chuyện.
Dù sao đây cũng là tài sản quý giá của nhà Bạch, nên để họ biết rõ.
Nghe xong,
Bạch Ngưng Thành mới vỡ lẽ, hóa ra sinh ý của mình lại ẩn chứa nguy hiểm lớn như vậy.
Anh thở dài:
“Tuệ Tuệ, giờ tôi mới thấy, đầu óc cô đúng là hơn người. Thi đại học làm gì, hay là cùng tôi làm buôn bán đi.”
Chúc Tuệ Tuệ vẫn kiên trì thi đại học. Cô đã tính toán kỹ, muốn có chỗ đứng trong xã hội, phải có bằng cấp chính quy. Và con đường dễ dàng nhất với cô là trở thành sinh viên đại học.
Cô sẽ có được mối quan hệ riêng, nền tảng vững chắc.
Làm buôn bán không sai, nhất là trong thời buổi cải cách mở cửa, cơ hội kiếm tiền rất lớn.
Nhưng địa vị xã hội của thương nhân vẫn thấp kém.
Chúc Tuệ Tuệ không muốn lãng phí dị năng của mình, cũng không muốn dựa mãi vào Lục gia, nên chọn con đường đại học vẫn là an toàn nhất.
Cô lo Bạch Ngưng Thành sẽ mê tiền mà quên cảnh giác, nên nhắc nhở thêm vài câu:
“Phải cất kỹ đồ vật đi. Hải Nhị Gia không phải dạng người tốt. Lần này nhờ mặt mũi của Nghiêm Tử Khanh mà hắn không làm gì, nhưng lần sau thì chưa chắc. Hắn là kiểu người vì tiền mà làm bất cứ việc gì, chúng ta đấu không lại hắn đâu. Cuối cùng chỉ có hại cho bản thân.”
Bạch Ngưng Thành lập tức gật đầu đồng ý.
Nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu không bán ở lưu ly xưởng, thì chuyển qua nơi khác bày quán cũng được.
Chỗ bán đồ cổ nhiều như vậy, anh có nhiều lựa chọn.
Hiện tại anh còn thu gom một số đậu phộng nữa, đợi bán xong đợt này sẽ chuyển hướng làm nghề khác.
Biết rõ giá trị của món đồ này rồi, Bạch Ngưng Thành đương nhiên sẽ cẩn thận hơn. Còn cái Hải Nhị Gia kia, dù có đi đâu chăng nữa, chắc cũng không tìm đến tận nơi khác đâu.
Cho dù thật sự chạm trán, Bạch Ngưng Thành nghĩ, giữa thanh thiên bạch nhật, đối phương cũng sẽ không dám trực tiếp cướp đoạt.
Miễn là anh kiên quyết không bán, là xong chuyện.