Tối ngày 14 tháng 1.
Khương Trà từ chối xe do Cố Bắc Thần sắp xếp, một mình bắt xe về khu gia quyến.
Cố Bắc Thần vì nhiệm vụ chưa kết thúc, nên phải đến mai mới về được.
Tám giờ sáng ngày 15 tháng 1.
Khương Trà viết một lá thư.
"Cố Bắc Thần, tôi đi đây."
"Tôi biết anh căn bản không thật lòng thích tôi, thực ra, người anh thích là Lâm Uyển."
"Anh có biết không, bố mẹ tôi rất yêu nhau, lúc họ rời khỏi thế gian này, tay vẫn còn nắm chặt lấy nhau. Nên tôi luôn nghĩ thế giới này có tình yêu chân thật, vì bố mẹ tôi chính là một trong số đó."
"Tôi đã nghĩ chúng ta cũng có thể giống họ, là tình yêu chân thật của nhau, nhưng sự thật chứng minh tôi đã sai."
"Chúc anh hôm nay sinh nhật vui vẻ. Chúng ta sau này không còn gặp lại."
Cho lá thư vào phong bì, sau đó Khương Trà giao nó cho bà nội của Cố Bắc Thần, La Thục Vân.
"Cháu biết bà vẫn luôn không thích cháu, giờ cháu sẽ làm theo ý bà. Sau khi cháu đi, làm phiền bà đưa lá thư này cho Cố Bắc Thần, từ nay về sau, cháu và anh ấy không còn quan hệ gì nữa."
Nói xong, Khương Trà kéo vali hành lý rời đi mà không ngoảnh đầu lại.
Rời khỏi khu gia quyến, Khương Trà bắt xe đến sân bay Thẩm Bắc.
Vào lúc mười hai giờ trưa, cô ấy lên chuyến bay AG305 đi Los Angeles.
Chuyến đi này, cô ấy và Cố Bắc Thần không còn liên lạc gì nữa, cũng không còn bất kỳ khả năng nào.
Chương 10
Sau khi chuyến bay AG350 biến mất trên bầu trời Bắc Bình, Cố Bắc Thần mới lái xe về.
Anh đẩy cửa vào nhưng không thấy Khương Trà, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.
La Thục Vân thấy sắc mặt anh khó coi, chủ động mở lời.
"Đừng tìm nữa, Khương Trà đi rồi."
"Bắc Thần à, giờ cháu có thể cưới một người phụ nữ xuất sắc hơn rồi. Cháu xem, cháu gái nhà họ Vương kia, bố mẹ cô ấy còn sống, đều công tác trong quân đội, cháu cưới cô ấy chắc chắn sẽ có lợi cho tiền đồ của cháu. Không như Khương Trà, chẳng có gì cả, bố mẹ c.h.ế.t cả rồi, giúp được gì cho cháu chứ?"
Sắc mặt Cố Bắc Thần trầm xuống: "Bà nội, bà nói linh tinh gì thế? Khương Trà đi đâu rồi?"
La Thục Vân cười đưa lá thư vào tay Cố Bắc Thần.
"Ai mà biết cô ta đi đâu? Cô ta bảo bà đưa lá thư cho cháu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khuong-tra/chuong-9.html.]
Cố Bắc Thần vội vàng mở lá thư, sắc mặt bỗng thay đổi.
Anh nhanh chóng bước ra khỏi sân, lái xe thẳng đến sân bay.
Anh phải đi tìm Khương Trà hỏi cho ra lẽ, rõ ràng cô ấy nói sẽ về mừng sinh nhật anh, sao lại lặng lẽ rời đi không một tiếng động.
Cố Bắc Thần lái xe đến bệnh viện, từ miệng Trưởng khoa biết được Khương Trà trước đó đã nộp đơn đăng ký, chuẩn bị đi Los Angeles tu nghiệp, chắc chắn là trên chuyến bay hôm nay.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Anh cảm ơn Trưởng khoa xong, lại lái xe đến sân bay, vừa lái xe vừa lấy máy bộ đàm ra, nhờ trợ lý giúp tra chuyến bay hôm nay từ Thẩm Bắc đi Los Angeles.
Rất nhanh, máy bộ đàm truyền đến câu trả lời.
"Cố đoàn trưởng, hôm nay chỉ có một chuyến bay từ Thẩm Bắc đi Los Angeles thôi, đã cất cánh rồi, số hiệu là AG350."
Lời vừa dứt, Cố Bắc Thần còn chưa kịp nói lời cảm ơn.
Thì nghe thấy giọng phát thanh viên khẩn cấp từ đài trên xe.
"Hôm nay, chuyến bay AG350 từ thành phố Thẩm Bắc đi Los Angeles đã rơi trên bầu trời Thái Bình Dương vào lúc 14 giờ 25 phút!"
Cố Bắc Thần nghe rõ nội dung trên đài phát thanh, đồng tử bỗng co rụt lại, tay nắm vô lăng run lên bần bật, chiếc xe jeep loạng choạng trên đường.
Kèm theo một tiếng phanh gấp ngắn ngủi, chiếc xe jeep khựng lại đột ngột, dừng bên vệ đường. Cố Bắc Thần ngồi trong xe, lòng hoảng loạn vô cùng.
Anh cảm thấy dường như có điều gì đó đang dần trôi tuột.
"Không, không thể nào, Khương Trà nhất định đang lừa mình!"
Giọng Cố Bắc Thần trở nên khàn đặc, anh lẩm bẩm với giọng run rẩy.
Bên ngoài có tiếng ô tô bấm còi, kéo suy nghĩ của Cố Bắc Thần trở về thực tại.
Cố Bắc Thần nén lại sự bất an trong lòng, khởi động xe, hướng thẳng đến sân bay.
Anh phải tự mình xác nhận Khương Trà có thật sự lên chuyến bay đó hay không.
Nửa giờ sau.
Cố Bắc Thần đến sân bay Thẩm Bắc.
Bên ngoài sân bay vây kín người nhà các nạn nhân và phóng viên báo chí, cảnh sát đang duy trì trật tự.
Có người nhà đã khóc ngất, có người thì la hét đòi sân bay phải giải thích, sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác.
Sân bay bị vây kín mít, Cố Bắc Thần căn bản không thể vào được.
Lúc này lòng Cố Bắc Thần hoảng loạn khôn cùng, anh khẩn thiết muốn biết Khương Trà có thật sự đi Los Angeles hay không.
Thấy không vào được sân bay, anh liền quay người lái xe đến Bệnh viện Thẩm Bắc.
Bệnh viện Thẩm Bắc
Cố Bắc Thần vừa đỗ xe xong, liền nôn nóng bước vào bệnh viện.
Anh lại tìm đến Chủ nhiệm Trương, cấp trên của Khương Trà.
...