Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[THẬP NIÊN 80] KHƯƠNG TRÀ - CHƯƠNG 5

Cập nhật lúc: 2025-06-03 13:32:15
Lượt xem: 1,485

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lại là mang thai!

Người không biết chuyện, còn tưởng Lâm Uyển mang thai con của anh ta.

Khương Trà hít sâu một hơi, nắm chặt tay: “Cố Bắc Thần, bây giờ tôi chỉ hỏi anh một câu, anh chọn tôi, hay chọn cô ta?”

Thế nhưng một giây, hai giây, ba giây…

Cố Bắc Thần vẫn cẩn thận đỡ lấy tay Lâm Uyển, hoàn toàn không có ý định buông ra.

Cô còn gì mà không hiểu nữa, tự giễu cười một tiếng.

“Cố Bắc Thần, giữa chúng ta kết thúc rồi.”

Khương Trà xoay người dứt khoát rời đi.

Cô không về phòng bệnh, mà đi thẳng đến văn phòng Trưởng khoa.

Từng bước đi như giẫm trên mũi dao.

Cuối cùng cũng đến nơi, Trưởng khoa nhìn thấy Khương Trà, vội vàng đỡ cô: “Bác sĩ Khương, cô không phải vừa mới bị thương sao? Sao lại một mình đến đây làm gì?”

Ngay cả Trưởng khoa cũng biết cô bị thương, thế mà Cố Bắc Thần lại không thấy.

Chắc anh ta bị mù rồi.

Khương Trà kìm nén nỗi buồn trong lòng, cố tỏ ra bình tĩnh.

“Thưa Trưởng khoa, tôi có thể đi Mỹ sớm hơn được không ạ?” Trưởng khoa thắc mắc: “Người khác đều phải nói rõ ràng với người nhà rồi mới đi, sao cô lại muốn đi sớm?”

Cổ họng cô nghẹn đắng: “Tôi muốn sớm có một cuộc sống mới.”

“Làm thủ tục đi Mỹ, ít nhất cũng phải mất một tuần.” Trưởng khoa có lẽ cũng hiểu vì sao Khương Trà lại muốn đi nhanh như vậy, ông vỗ vai Khương Trà: “Bác sĩ Khương, lần đi này của cô ít nhất cũng ba năm, hãy nói chuyện rõ ràng với Trung đoàn trưởng Cố nhé.”

“Đừng để cả hai người đều phải tiếc nuối.”

Khương Trà gật đầu thật mạnh: “Tôi biết rồi, cảm ơn Trưởng khoa.”

Khoảnh khắc bước ra khỏi văn phòng Trưởng khoa, Khương Trà như được tái sinh.

Trở về phòng bệnh, Khương Trà không đợi Cố Bắc Thần về nữa, nhờ y tá giúp cô mua cháo.

Ăn xong, cô nằm xuống nghỉ ngơi.

Chỉ còn một tuần nữa là cô có thể rời đi rồi, bây giờ cô cần dưỡng sức, mau chóng khỏe lại.

Nửa đêm.

Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, cửa bị đẩy ra.

Cố Bắc Thần mang theo mùi hương đặc trưng đến bên cạnh Khương Trà, cô ngủ không sâu, không mở mắt, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt anh ta luôn dõi theo mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Khương Trà tỉnh dậy, Cố Bắc Thần đang ngồi bên cạnh cô.

Anh xin lỗi: “Bà xã, anh xin lỗi, hôm qua anh không nên nói lời nặng với em.”

“Em xem, anh mua cho em món bánh bao Tiểu Long và sủi cảo mà em thích ăn nhất đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khuong-tra/chuong-5.html.]

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nhìn bánh bao Tiểu Long và sủi cảo, Khương Trà mới nhận ra mình thật sự đã nhầm.

Cố Bắc Thần thật sự không thích cô.

“Cố Bắc Thần, thứ em ghét nhất là các món làm từ bột mì, đặc biệt là bánh bao và sủi cảo.”

Người thật sự thích các món từ bột mì, là chị họ Lâm Uyển.

Lúc nhỏ, cô và Lâm Uyển cùng đi học.

Bà ngoại mỗi lần đến thăm họ, đều mua bánh bao và sủi cảo…

Vậy nên từ nhỏ cô đã biết, bà ngoại không thích cô, đứa cháu ngoại này, chỉ thích cháu nội thôi.

Cố Bắc Thần khựng lại: “Vậy anh đi mua khoai lang nướng cho em.”

“Thôi bỏ đi, đưa em về nhà đi, em không nằm viện nữa.”

Chỉ còn sáu ngày nữa thôi.

Cô nên về nhà thu dọn đồ đạc rồi.

Chân chỉ là vết thương ngoài da, có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.

Ngồi lên xe về nhà, Khương Trà liền nhìn thấy trong hộp đựng đồ phụ lái có một chiếc kẹp tóc nữ tinh xảo.

Chiếc kẹp tóc này, cô chỉ thấy Lâm Uyển từng đeo.

Khương Trà tiện tay nhặt chiếc kẹp tóc lên ngắm nghía trong tay, khoảnh khắc này, dường như lòng cô không còn đau đớn đến thế nữa.

Cố Bắc Thần thấy vậy, lại giải thích.

“Bà xã, em đừng nghĩ nhiều, chiếc kẹp tóc đó là của Lâm Uyển. Thẩm Minh Dịch đi công tác xa rồi, cô ấy bảo trời lạnh rồi không có quần áo mặc, anh tiện thể đưa cô ấy đi mua mấy bộ đồ. Có lẽ là lúc đó để quên trên xe.”

“Cô ấy là phụ nữ lại đang nằm viện, còn mang thai nữa, hơn nữa lại là chị họ của em, đều là người một nhà, giúp được gì thì giúp thôi…”

Cố Bắc Thần không ngừng giải thích với Khương Trà.

Thế nhưng Khương Trà lúc này, chỉ muốn cười.

Con người chỉ khi nói dối mới chọn dùng thật nhiều lời để che đậy sự chột dạ trong lòng.

Ánh mắt cô dừng lại trên cảnh tuyết lùi dần ngoài cửa sổ, chậm rãi lên tiếng cắt ngang lời Cố Bắc Thần.

“Bắc Thần, anh không cần giải thích nhiều như vậy, em không hiểu lầm gì cả, lái xe đi.” Cố Bắc Thần lúc này mới không nói gì nữa.

Ánh mắt anh ta dừng lại trên người cô, Khương Trà đoán anh ta chắc chắn cho rằng cô quá ngây ngốc.

Về đến nhà, Cố Bắc Thần không yên tâm dặn dò: “Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe nhé, anh đi làm đây. Có việc gì, em cứ cho người đến tìm anh.”

“Vâng.”

Khương Trà lạnh nhạt đáp lại một câu.

Một năm qua kể từ khi kết hôn, cô luôn rất tốt với Cố Bắc Thần, chưa bao giờ lạnh nhạt như thế này.

Lúc này Cố Bắc Thần cũng nhận ra điều gì đó, nhưng anh ta không để tâm, lái xe rời đi.

Loading...