Hôm nay là ngày bệnh viện về xã khám bệnh miễn phí mỗi tháng một lần.
Đợi Thẩm Minh Dịch đi rồi, Khương Trà thu dọn đồ đạc, lên chiếc xe khách nhỏ sáu chỗ.
Một tài xế, hai y tá, ba bác sĩ.
Cô và Lâm Uyển đều có tên trong danh sách khám bệnh miễn phí lần này.
Lên xe, Lâm Uyển trò chuyện với những người đi cùng, còn Khương Trà ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ nhìn ra cảnh vật bên ngoài.
Còn hơn một tháng nữa, cô sẽ rời khỏi thành phố này.
Trong lúc Khương Trà đang thất thần.
Bỗng nhiên xe phanh gấp, tất cả mọi người theo quán tính lao về phía trước.
“Á——!”
Mọi người còn chưa kịp lấy lại thăng bằng.
Chiếc xe mất lái, đ.â.m sầm vào gốc cây bên đường.
Không khí lập tức tràn ngập mùi xăng nồng nặc và mùi cao su cháy khét.
Chiếc xe bị lật nghiêng, đầu xe đã biến dạng, Khương Trà và các nhân viên y tế khác bị kẹt dưới ghế ngồi biến dạng, m.á.u chảy đầy đầu.
Trong không gian tĩnh mịch, vang lên tiếng ‘tí tách tí tách’.
Khương Trà khó khăn xoay đầu, liền nhìn thấy bình xăng đang rò rỉ, chiếc xe cũng đang bốc khói.
Trước mắt cô đã bị m.á.u làm cho nhòa đi, muốn bò dậy nhưng không sao nhúc nhích được.
Đúng lúc này, xung quanh vọng đến tiếng xe dừng lại.
Khương Trà nhìn thấy Cố Bắc Thần bước xuống từ một chiếc xe màu xanh quân đội, mặt đầy vẻ lo lắng chạy về phía này.
“Bắc Thần…” Khương Trà dùng hết sức lực gọi.
Ánh mắt Cố Bắc Thần dừng lại trên người cô.
Nhưng giây tiếp theo, Cố Bắc Thần lại nhìn sang chỗ khác, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Lâm Uyển.
Khương Trà nhìn thấy Cố Bắc Thần lao như điên đến bên cạnh Lâm Uyển, ôm cô ta lên rồi không ngoảnh đầu lại rời khỏi hiện trường vụ tai nạn.
Trái tim vốn ấm áp của cô nguội lạnh hoàn toàn, trước mắt cũng chìm vào bóng tối.
Khi Khương Trà tỉnh lại lần nữa là ba ngày sau.
Cô khó khăn mở mắt, liền nhìn thấy Cố Bắc Thần đang gục trên thành giường, bộ quân phục trên người anh hơi nhăn nhúm, quầng mắt thâm sì, trên mặt còn có râu chưa cạo sạch, trông rất mệt mỏi.
Thấy cô tỉnh, Cố Bắc Thần vội nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi.
“Bà xã, em cuối cùng cũng tỉnh rồi, còn chỗ nào không khỏe không?”
Tim khó chịu!
Ngửi thấy mùi kem dưỡng da quen thuộc trên người Cố Bắc Thần, Khương Trà không động thanh sắc rụt tay về.
“Lâm Uyển không sao chứ?”
Trong mắt Cố Bắc Thần lướt qua một tia cảm xúc khác lạ.
“Không sao, đứa bé cũng giữ được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khuong-tra/chuong-4.html.]
Cố Bắc Thần khựng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Bà xã, Lâm Uyển là chị họ của em, hơn nữa cô ấy còn mang thai, nên anh mới cứu cô ấy trước. Em ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều.”
“Anh là quân nhân, nên ưu tiên cứu người yếu thế.”
Giữa sự sống và cái chết.
Không cứu vợ mình, lại đi cứu người phụ nữ khác.
Ai mà không nghĩ nhiều cho được?
Trên đời này cũng hiếm có thánh nhân như vậy nhỉ?
Khương Trà cảm thấy mình không thể đợi thêm hơn một tháng nữa, cô muốn đi ngay lập tức, mãi mãi rời xa người đàn ông giả dối này.
Cố Bắc Thần thấy Khương Trà không nói gì, lại nói: “Em đói rồi phải không, anh đi mua đồ ăn cho em nhé.”
Sau khi anh đi.
Khương Trà đợi từ sáng đến tối mịt, anh vẫn chưa về.
Những nhân viên y tế khác bị thương nằm cạnh cô đều có người nhà chăm sóc.
Còn Khương Trà lại thật éo le, muốn đi vệ sinh.
Cô đành phải tự mình một tay cầm bình truyền dịch, một tay vịn tường từng bước khó nhọc lê về phía nhà vệ sinh.
Lúc xảy ra tai nạn xe, chân cô bị thương, giờ mỗi bước đi đau như kim châm, hơn nữa vào đến nhà vệ sinh rồi, một tay cô không sao cởi được quần.
Khương Trà sốt ruột chỉ đành kêu gọi sự giúp đỡ từ bên ngoài: “Có ai không? Có thể giúp tôi một tay được không?”
May thay một dì ở phòng bên cạnh nghe thấy lời cô kêu gọi, dì ấy giúp cô xách bình truyền dịch, nhìn cô đầy thương cảm: “Cô em ơi, người nhà của cô đâu?”
Khương Trà không trả lời được, chỉ là vào khoảnh khắc này.
Cô đã hiểu ra một đạo lý.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tình yêu, hôn nhân đều không quan trọng bằng việc đi vệ sinh!
Cảm ơn dì ấy, trên đường về phòng bệnh, Khương Trà bỗng nghe thấy tiếng Cố Bắc Thần vọng ra từ một phòng bệnh.
Cô đi tới nhìn xem, người chồng đáng lẽ phải đi mua cháo cho mình, lúc này đang cẩn thận dìu Lâm Uyển đi ra ngoài.
Khoảnh khắc Cố Bắc Thần ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Trong mắt anh ta lướt qua một tia hoảng loạn: “Khương Trà…”
Lâm Uyển cũng nhìn về phía cô, mỉm cười giải thích.
“Em họ, em đừng hiểu lầm, Minh Dịch nhà chị còn có chút việc trong quân đội chưa giải quyết xong, chị đành phải nhờ Bắc Thần dìu chị đi kiểm tra.”
Khương Trà lần đầu tiên mắt đỏ hoe.
Không phải vì Cố Bắc Thần, mà là vì sống lại một đời, cô vẫn không nhìn thấu được lòng người.
Từ nhỏ đến lớn cô đều rất xuất sắc, bố mẹ cũng rất yêu thương cô, thế nhưng cô lại mấy lần vấp ngã trong chuyện tình cảm.
“Thế à? Người đàn ông của tôi đưa chị đi kiểm tra, vậy còn tôi thì sao?”
Khương Trà hỏi từng chữ một.
Y tá và bệnh nhân xung quanh đều nhìn về phía này.
Thế mà Lâm Uyển chẳng hề cảm thấy xấu hổ chút nào, trái lại còn nhìn Cố Bắc Thần nói: “Bắc Thần, vợ anh cũng tính toán chi li quá đấy. Thôi bỏ đi, chị không cần anh đi kiểm tra cùng nữa, anh cứ ở lại với vợ anh đi.”
Cố Bắc Thần khẽ cau mày: “Khương Trà, chị họ em bây giờ đang mang thai, em đừng có cái gì cũng tranh giành với chị ấy được không?”