Cố Bắc Thần nghe lời La Thục Vân nói, giữa hai lông mày dần nhuốm vẻ bực bội. Anh gằn giọng.
"Thôi đi! Bà nội đừng nói nữa! Khương Trà hoàn toàn không phải loại người như vậy! Hôm nay bà nói cô ấy trước mặt bao nhiêu người thế này, có nghĩ đến sau này cô ấy phải làm sao không?"
"Còn nữa, Khương Trà không như bà nói đâu, ba năm cô ấy đi là để sang Los Angeles tu nghiệp, hoàn toàn không phải như bà nói!"
Dứt lời, Cố Bắc Thần đầy áy náy nhìn Khương Trà.
"Xin lỗi, là anh không nói rõ đầu đuôi sự việc cho bà ấy biết trước. Anh đưa bà ấy rời khỏi đây ngay."
Cố Bắc Thần vốn định hỏi Khương Trà chuyện căn nhà, nhưng lúc này cũng chẳng bận tâm nữa, tiến lên một bước kéo La Thục Vân đi ngay.
La Thục Vân còn định nói thêm gì đó, nhưng bị Cố Bắc Thần lôi đi một cách dứt khoát.
Sau khi hai người rời đi, đám đông vây xem cũng dần tản ra.
Tần Hạo Vũ lo lắng nhìn Khương Trà: "Khương Trà, em không sao chứ?"
"Không sao, em quen rồi. Xin lỗi nhé, lại kéo anh vào chuyện này rồi." Khương Trà áy náy nói.
Tần Hạo Vũ vô tư vẫy tay.
"Anh thì không sao, chỉ là nếu sau này bà ấy cứ thường xuyên đến gây sự, nhất định sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến em. Em vẫn nên sớm nói rõ ràng với họ đi."
"Nghỉ ngơi cho khỏe nhé, nhớ khóa cửa cẩn thận, sáng mai anh tiện đường ghé đón em. Anh về trước đây."
Dứt lời, Tần Hạo Vũ cười trấn an Khương Trà một cái, sau đó lái xe rời đi.
Khương Trà đứng tại chỗ, trong lòng dâng lên một tia bất lực.
Làn gió thu mát mẻ thổi vào người Khương Trà, xoa dịu sự bực bội trong lòng cô.
Khương Trà chỉnh lại quần áo trên người, xoay người bước vào sân.
Khu gia quyến quân khu.
Cố Bắc Thần và La Thục Vân vừa về đến nhà, La Thục Vân đã nóng lòng hét lên.
"Cố Bắc Thần, hôm nay mày dám phản bác tao trước mặt bao nhiêu người như thế, mày còn coi tao là bà nội mày không?"
"Mày không thấy cái dáng vẻ nó nói nói cười cười với cái thằng đó à, nhìn là biết có vấn đề rồi! Mày còn thiên vị, mày có phải bị ngốc không!"
Cố Bắc Thần bực bội xoa xoa giữa trán, gằn giọng.
"Thôi đi! Bà nội đừng nói nữa! Khương Trà hoàn toàn không phải loại người như vậy! Hôm nay bà nói cô ấy trước mặt bao nhiêu người thế này, có nghĩ đến sau này cô ấy phải làm sao không?"
Bà ơi, coi như cháu xin bà đấy, đừng nhúng tay vào chuyện của cháu với Khương Trà nữa, được không ạ?
Cố Bắc Thần nhìn La Thục Vân bằng ánh mắt cầu khẩn, giữa hai lông mày đầy mệt mỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khuong-tra/chuong-28.html.]
La Thục Vân nhìn thẳng vào ánh mắt cầu khẩn của Cố Bắc Thần, đồng tử khẽ d.a.o động, cuối cùng nuốt xuống những lời chưa nói hết.
Được! Tôi già rồi nên làm phiền người khác rồi, sau này chuyện của cậu tôi sẽ không bao giờ quản nữa!
Chương 32
Sau khi La Thục Vân nói xong câu đó, giận đùng đùng quay người về phòng.
Cố Bắc Thần đứng tại chỗ, xoa xoa mi tâm mệt mỏi, cố đè nén sự bực bội trong lòng. Khương Trà vốn dĩ đã không muốn gặp anh, giờ bị La Thục Vân làm ầm lên thế này, Khương Trà chắc chắn càng không muốn gặp anh hơn nữa. Nghĩ đến đây, sự bực bội trong lòng Cố Bắc Thần càng thêm dữ dội.
Cố Bắc Thần về phòng nằm trên giường, cảm giác toàn thân sức lực đều bị rút cạn. Trong đầu anh từ từ nhớ lại chuyện trước đây Khương Trà vì cứu anh, suýt chút nữa mất mạng. Nhớ lại cảnh Khương Trà toàn thân đẫm m.á.u ngã vào lòng anh, tim anh đau thắt từng cơn.
Cố Bắc Thần nằm trên giường, như tự hành hạ bản thân mà hồi tưởng lại từng chút kỷ niệm với Khương Trà. Trằn trọc suốt đêm không ngủ.
Ngày hôm sau.
Khương Trà vừa đẩy cửa sân ra, liền nhìn thấy chiếc xe dừng ở ngay cửa.
Tần Hạo Vũ bước xuống xe, mỉm cười nhìn Khương Trà.
Đi thôi, cùng đến bệnh viện.
Khương Trà không từ chối, mở cửa xe bước vào, hai người cùng nhau đến bệnh viện.
Bệnh viện Thẩm Bắc.
Tần Hạo Vũ đưa Khương Trà đến cổng, còn mình thì đi vào sân đỗ xe.
Khương Trà vừa xuống xe, đối diện đã gặp Điền Thúy Nga đang xách hộp cơm đi tới.
Điền Thúy Nga thấy Khương Trà bước xuống từ xe, lập tức nói bằng giọng điệu chua ngoa.
“Khương Trà, đây là vớ được cành cây giàu có hơn rồi à? Cố Bắc Thần có biết cô với người đàn ông khác đi lại thân thiết thế này không? Ban đầu cô cố chấp đòi hủy hôn với thằng Minh Dịch nhà tôi để trèo cao bám Cố Bắc Thần. Giờ có phải lại định ly hôn với Cố Bắc Thần để cặp đại gia nữa không? Cô không biết xấu hổ à!”
Nói xong, Điền Thúy Nga còn lườm Khương Trà một cái.
Liên tiếp hai lần bị người ta làm nhục, cơn tức giận của Khương Trà vừa mới dịu xuống hôm qua lại bị châm ngòi, sắc mặt cô lập tức trầm xuống.
Khương Trà nhìn thẳng vào mắt Điền Thúy Nga, từng chữ từng chữ nói.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“Xã hội bây giờ đề cao tự do yêu đương, tôi với Thẩm Minh Dịch không hợp nhau thì đương nhiên phải hủy hôn. Còn nữa, chuyện của tôi và Cố Bắc Thần là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến bà.”
“Còn nữa, tôi và Khương Trà chỉ là đồng nghiệp, tôi tiện đường đưa cô ấy đi làm mà thôi, không phải loại quan hệ như bà nghĩ.”
Tần Hạo Vũ từ xa bước lại, tiếp lời Khương Trà nói.
Khương Trà không cho Điền Thúy Nga cơ hội mở miệng lần nữa, lạnh lùng nói một câu: Người có trái tim dơ bẩn thì nhìn đâu cũng thấy dơ bẩn.
Dứt lời, Khương Trà quay người bước vào bệnh viện.