Khương Trà và Tần Hạo Vũ thăm khám xong các phòng bệnh còn lại, liền về khu phòng ở nghỉ ngơi.
Khương Trà và Tần Hạo Vũ ở Hải Thành nửa tháng. Đợi khi mấy bệnh nhân phẫu thuật thần kinh tình trạng ổn định, hai người liền trở về Thẩm Bắc. Cố Bắc Thần xuất viện sau đó mới nghe người khác nói Khương Trà đã về Thẩm Bắc. Thế là, anh ấy xuất viện xong liền lập tức trở về Thẩm Bắc.
Bệnh viện Thẩm Bắc.
Sau ba năm, diện mạo bên ngoài của bệnh viện đã thay đổi rất nhiều. Cổng sắt rỉ sét loang lổ trước đây đã được thay bằng cánh cổng hoàn toàn mới, tường ngoài bệnh viện cũng được sơn sửa lại. Khẩu hiệu cũng được thay mới.
“Tận tâm tận lực phục vụ người bệnh.”
Khương Trà nhìn bệnh viện vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, trong lòng có một cảm giác khó tả. Khoảnh khắc hai người bước vào bệnh viện, tất cả bác sĩ và y tá quen biết Khương Trà đều đứng hình tại chỗ. Y tá Hà Ngọc, người trước đây từng được Khương Trà giúp đỡ, khi nhìn thấy Khương Trà, nước mắt lập tức trào ra. Hà Ngọc bước đến trước mặt Khương Trà, cẩn thận thăm dò.
“Bác sĩ Khương, thật sự là chị sao?” Khương Trà đưa tay lau nước mắt cho Hà Ngọc, dịu dàng nói.
“Là tôi đây, tôi không chết, tôi đã về rồi.”
Vừa dứt lời, Hà Ngọc ôm chầm lấy Khương Trà, khóc nức nở.
“Bác sĩ Khương, mừng quá, chị không chết!”
Chủ nhiệm Trương, người lãnh đạo trước đây đã giúp Khương Trà nộp đơn đăng ký tu nghiệp tại Mỹ, nghe thấy tiếng động, đi ra từ văn phòng. Khoảnh khắc Chủ nhiệm Trương nhìn thấy Khương Trà, suýt nữa rớt quai hàm kinh ngạc.
“Khương Trà, em... thật sự là em sao?”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Khương Trà cười, gật đầu đáp.
“Là em, Chủ nhiệm Trương ạ.”
Nói xong, Khương Trà giải thích ngọn nguồn mọi chuyện với mọi người. Chủ nhiệm Trương nghe xong, nói.
“Chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, tập trung sức lực cho tương lai, làm việc tốt, tôi tin tưởng vào em!”
“Cảm ơn Chủ nhiệm, em sẽ không làm thầy thất vọng.” Khương Trà đáp.
Sau khi hàn huyên chuyện cũ, Khương Trà và Tần Hạo Vũ liền bắt tay vào công việc. Trong ba năm này, Lâm Uyển đã được thăng chức lên Điều dưỡng trưởng khoa Ngoại. Lâm Uyển vừa họp xong trở về trạm y tá, một cô y tá nhỏ liền chạy tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khuong-tra/chuong-22.html.]
“Chị Lâm Uyển, Bác sĩ Khương về rồi! Chị ấy không chết!”
Chương 25
Lâm Uyển nghe lời y tá nói xong, đứng sững tại chỗ, sắc mặt đột ngột thay đổi.
“Cậu nói ai về cơ?”
“Bác sĩ Khương, chị ấy, chị ấy từ Los Angeles về rồi, bây giờ đang ở phòng khám số một khoa Ngoại khám bệnh cho bệnh nhân đấy ạ, chị ấy...”
Chưa dứt lời, Lâm Uyển đẩy y tá ra, bước nhanh về phía phòng khám khoa Ngoại. Cô y tá bị phản ứng của Lâm Uyển làm cho giật mình, lẩm bẩm nói.
“Lạ thật, Bác sĩ Khương chẳng phải là em họ của Điều dưỡng trưởng Lâm sao, biết Bác sĩ Khương không chết, chẳng phải chị ấy nên vui mới đúng à?”
Lâm Uyển đến phòng khám số một khoa Ngoại, nhìn thấy Khương Trà đang ngồi trước bàn làm việc. Xung quanh Khương Trà vây kín bệnh nhân đang khám bệnh. Lâm Uyển nhìn cảnh tượng trước mắt, bàn tay buông thõng bên người không kìm được nắm chặt lại, trong mắt ngưng tụ một tia oán độc. Đến khi khám xong bệnh nhân cuối cùng, Khương Trà mệt mỏi ngả người vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Ngay sau đó, cánh cửa phòng khám bị đóng lại. Khương Trà mở mắt nhìn, chỉ thấy Lâm Uyển sắc mặt âm trầm đứng ở cửa. Lâm Uyển mở lời trước.
“Khương Trà, cô vẫn còn sống!”
Nghe vậy, khóe môi Khương Trà nhếch lên nụ cười mỉm.
“Thấy tôi còn sống, cô thất vọng lắm sao?”
“Mày đã đi rồi, tại sao còn trở về!” Lâm Uyển gầm lên.
Khương Trà dần lộ rõ vẻ tức giận trên mặt, giọng điệu cũng lạnh đi.
“Tôi vì sao lại không thể về, Lâm Uyển, rốt cuộc cô đang sợ cái gì?”
Khương Trà hiện tại trưởng thành điềm đạm hơn trước rất nhiều, ăn mặc cũng rất thời trang, toát lên khí chất tự tin từ trong ra ngoài. Lâm Uyển nhìn Khương Trà đã “lột xác” hoàn toàn, ngọn lửa ghen ghét trong lòng thế nào cũng không kìm nén được. Đột nhiên, Lâm Uyển dường như nghĩ ra điều gì đó, khóe môi nhếch lên nụ cười đắc ý.
“Cho dù mày có về thì sao chứ, Cố Bắc Thần rốt cuộc vẫn không yêu mày, mày vẫn chỉ là kẻ đáng thương không ai cần!”
Nghe vậy, Khương Trà không nhịn được bật cười, mỉa mai nói.
“Lâm Uyển, đến nước này rồi cô nghĩ tôi còn để tâm đến tình yêu không đáng bận tâm của Cố Bắc Thần sao? Tiện thể nói cho cô biết luôn, lần này tôi về là chuẩn bị ly hôn với Cố Bắc Thần. Chẳng phải cô muốn anh ta cưới cô sao, đợi chúng tôi ly hôn xong, cô sẽ được như ý thôi.”