[THẬP NIÊN 80] KHƯƠNG TRÀ - CHƯƠNG 20
Cập nhật lúc: 2025-06-03 13:39:59
Lượt xem: 1,876
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời cô vừa dứt, đồng tử Cố Bắc Thần run lên, sắc mặt lập tức tái nhợt, vội vàng giải thích.
"Khương Trà, em... em nghe anh nói, mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Lúc đó là do anh chưa nhận ra tình cảm thật sự của mình, nên mới nói những lời đó."
"Bây giờ anh biết rõ lòng mình rồi, anh đã yêu em từ lâu rồi!"
Nói xong, Cố Bắc Thần dường như nghĩ ra điều gì, cẩn thận hỏi.
"Vậy, là vì những lời anh nói đó, nên em mới quyết định đi Los Angeles sao?"
Khương Trà cảm nhận được sự cẩn trọng của Cố Bắc Thần, thầm thở dài trong lòng, trả lời thật lòng.
"Đúng vậy. Bởi vì hôm đó tôi đứng ở cửa văn phòng anh, nghe thấy anh nói, anh cưới tôi là vì hạnh phúc của Lâm Uyển, anh căn bản không yêu tôi. Thế nên sau khi về, tôi đã ký ngay vào đơn đăng ký."
"Cố Bắc Thần, anh còn gì muốn hỏi nữa không?"
Khương Trà vốn dĩ không định nói dối, lần này trở về cũng đã sớm nghĩ kỹ sẽ nói rõ mọi chuyện với Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần nghe Khương Trà nói xong, đáy mắt một mảnh ảm đạm, cả người như quả bóng xì hơi, suy sụp dựa vào thành giường.
Anh nhớ lại lời đã nói với đồng đội ba năm trước, trong lòng dâng lên một nỗi hối hận.
Mãi lâu sau, Cố Bắc Thần ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt bình tĩnh của Khương Trà, khàn giọng nói.
"Anh xin lỗi, Khương Trà. Những lời nói đó năm xưa đã làm tổn thương em, anh xin lỗi, là lỗi của anh."
Cố Bắc Thần ngừng một lát, cúi đầu tránh ánh mắt Khương Trà, nói tiếp.
"Anh thừa nhận, năm xưa anh đã từng thích Lâm Uyển, lúc đó là anh chưa nhìn rõ lòng mình. Sau khi kết hôn với em, anh biết anh nợ em, nên đã cố gắng hết sức bù đắp cho em ở những chuyện khác."
"Những điều tốt anh làm cho em lúc đầu là thật lòng. Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nên trong lòng anh, em sớm đã là người nhà rồi."
"Anh cứ nghĩ cả đời này đối tốt với em, không để em bị tổn thương, là có thể bù đắp được sự nợ nần năm xưa với em, nhưng anh nhận ra anh đã sai rồi."
"Khương Trà, em cho anh một cơ hội để bù đắp cho em có được không? Chúng ta bắt đầu lại nhé, sau này anh nhất định sẽ yêu em hết lòng, đối xử tốt với em gấp bội! Em cho anh một cơ hội, được không?"
Lời vừa dứt, Cố Bắc Thần ngước mắt nhìn Khương Trà, trong mắt tràn đầy mong chờ.
Khương Trà dưới ánh mắt mong chờ của Cố Bắc Thần, lắc đầu, nhẹ giọng nói.
"Cố Bắc Thần, gương vỡ khó lành, giữa tôi và anh cũng không thể nào nữa rồi. Năm xưa tôi từ hôn với Thẩm Minh Dịch, chính là vì không muốn sống tạm bợ."
"Anh đối tốt với tôi, tôi cứ ngỡ anh yêu tôi, nên tôi mới chọn kết hôn với anh. Tôi cứ nghĩ chúng ta có thể sống bình dị hạnh phúc cả đời như bố mẹ tôi, nhưng tôi đã sai rồi, tôi lại chọn sai lần nữa."
Vừa nói, Khương Trà nghiêm túc nhìn Cố Bắc Thần, từng chữ từng chữ nói.
"Cố Bắc Thần, chúng ta ly hôn đi."
Chương 22
Câu nói cuối cùng của Khương Trà như tảng đá ngàn cân, đè nặng lên n.g.ự.c Cố Bắc Thần, khiến anh nghẹt thở.
Sắc mặt Cố Bắc Thần trắng bệch, môi run rẩy, hé miệng muốn nói, nhưng cổ họng như bị nghẹn bông, không sao phát ra tiếng.
Mãi lâu sau, Cố Bắc Thần nuốt xuống vị chua chát nơi cổ họng, khàn giọng nói.
"Khương Trà, em chắc là chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, mới nói những lời hồ đồ như vậy. Em về nghỉ ngơi thật tốt đi, có chuyện gì sau này chúng ta nói tiếp."
Khương Trà nghe vậy, thở dài, bất lực lắc đầu.
Bản thỏa thuận ly hôn cô đã ký trước khi đi cũng chưa kịp nộp lên, đành phải làm đơn lại.
"Cố Bắc Thần, anh đừng tự lừa dối mình nữa, tôi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khuong-tra/chuong-20.html.]
"Anh mệt rồi, có gì mai nói tiếp đi. Anh nghỉ ngơi trước đây."
Cố Bắc Thần ngắt lời Khương Trà, tránh ánh mắt cô, nằm lại trên giường, nghiêng người quay lưng về phía Khương Trà, dứt khoát chấm dứt cuộc nói chuyện này.
Khương Trà nhìn bóng lưng Cố Bắc Thần, thở dài thườn thượt.
"Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt đi. Đợi khi nào anh khỏe lại chúng ta nói chuyện tiếp."
Nói rồi, Khương Trà quay người rời đi.
Khoảnh khắc cửa phòng bệnh đóng lại, Cố Bắc Thần mở mắt.
Bên cạnh anh vẫn còn vương vấn mùi hương đặc trưng của Khương Trà.
Cố Bắc Thần giơ tay sờ lên lớp băng gạc Khương Trà vừa thay trên vai, trong đầu dần hiện lên cảnh Khương Trà thay thuốc cho anh.
Bỗng nhiên, một trận đau nhói ập đến trong lồng ngực, Cố Bắc Thần không biết là đau do vết thương ở vai, hay là đau trong tim.
Tay anh đặt lên vị trí trái tim, lẩm bẩm nói.
"Khương Trà, anh sẽ không buông tay đâu."
...
Khương Trà đi ra khỏi phòng bệnh, tìm khắp nơi Tần Hạo Vũ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cuối cùng, cô tìm thấy anh ấy trong văn phòng Trưởng khoa.
Lúc Khương Trà tìm thấy Tần Hạo Vũ, anh ấy vừa nói chuyện xong với Trưởng khoa.
"Vâng ạ, Trưởng khoa. Chúng tôi nhất định sẽ phối hợp. Vậy ông cứ làm việc đi ạ."
Thấy Tần Hạo Vũ bước ra khỏi văn phòng Trưởng khoa, Khương Trà liền đi tới đón.
"Tần Hạo Vũ, Trưởng khoa nói gì vậy? Bao giờ chúng ta về Thẩm Bắc trình diện?"
Tần Hạo Vũ nhìn Khương Trà, trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ, chậm rãi nói.
"Hi vọng của em e là phải thất vọng rồi. Trưởng khoa nói Bệnh viện Hải Thành có vài ca bệnh thần kinh khá khó nhằn, hi vọng chúng ta đến đó giúp xem xét."
"Có lẽ phải đợi bệnh nhân phẫu thuật xong, tình hình ổn định rồi, chúng ta mới về Thẩm Bắc được."
Khương Trà nghe vậy không tỏ ra bất mãn, ánh mắt kiên định nói.
"Vậy bao giờ chúng ta đi xem mấy bệnh nhân đó? Em tuy chuyên về ngoại khoa, nhưng mảng thần kinh em cũng có nghiên cứu chút ít, nói không chừng có thể giúp được anh."
"Sáng mai dậy xong, chúng ta sẽ đi xem mấy bệnh nhân đó, sau khi hội chẩn với chuyên gia, xem xét phác đồ điều trị. Hôm nay thì nghỉ sớm đi nhé."
Nói rồi, Tần Hạo Vũ nhìn đồng hồ, ngạc nhiên kêu lên.
"Sáu giờ rồi! Em chưa ăn cơm đúng không? Đi, anh đưa em đi ăn chút gì đó đã, rồi về ký túc xá."
Hồi ở Los Angeles, Khương Trà thường xuyên được Tần Hạo Vũ chăm sóc, nên giờ cô cũng không khách sáo. Hai người thay bỏ áo blouse, rồi rời bệnh viện, đi đến một quán ăn nhỏ gần đó.
Hai người vừa đẩy cửa bước vào, suýt nữa thì đụng phải Tiểu Lý, trợ lý của Cố Bắc Thần.
"Xin lỗi đồng chí! Tôi mang nhiều đồ quá, suýt chút nữa đụng phải đồng chí rồi." Tiểu Lý vội vàng xin lỗi.
Tần Hạo Vũ khoát tay: "Không sao đâu."
Sau đoạn chen ngang nhỏ, Tần Hạo Vũ và Khương Trà bước vào quán ăn. Tiểu Lý xách cơm mua cho Cố Bắc Thần, đi ra khỏi quán.
Tiểu Lý vừa nhìn thấy mặt Khương Trà, sững người một lát, cảm thấy khuôn mặt này rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.