Chương 15
Hôm 15 tháng 1, Khương Trà đã đến sân bay.
Thế nhưng, vì đường xa mệt mỏi, cộng thêm không thay băng kịp thời, vết thương vốn chưa lành hẳn của Khương Trà đã bị nhiễm trùng.
Suốt quãng đường, cô cố gồng mình giữ tỉnh táo, chịu đựng cơn sốt cao do nhiễm trùng vết thương gây ra.
Ban đầu Khương Trà định đến Los Angeles rồi mới đi khám.
Nhưng đến giây phút cuối cùng trước khi lên máy bay, cô không thể gượng nổi nữa, bất tỉnh ở cửa lên máy bay.
Nhân viên y tế ở sân bay đã sơ cứu đơn giản cho cô, Khương Trà cũng vì thế mà lỡ chuyến bay đó.
Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, cô biết tin máy bay rơi, lòng vô cùng đau xót.
Sau khi tình trạng ổn định, Khương Trà mua lại vé máy bay đến Los Angeles.
Đến Los Angeles, Khương Trà liên lạc với người mà bệnh viện đã bố trí để đón cô trước đó, Tần Hạo Vũ.
Tần Hạo Vũ không biết Khương Trà đã lỡ chuyến bay đó, khi gặp cô còn tưởng cô là kẻ lừa đảo.
Khương Trà giải thích rõ ngọn ngành mọi chuyện với Tần Hạo Vũ, xuất trình giấy chứng nhận do Bệnh viện Thẩm Bắc cấp, Tần Hạo Vũ mới tin cô.
Anh giúp Khương Trà liên hệ trung tâm y tế để dưỡng thương, bảo cô cứ nghỉ ngơi cho lành hẳn rồi mọi chuyện khác tính sau.
Khương Trà ngồi trong phòng bệnh nhìn môi trường xa lạ, lòng dâng lên nỗi hụt hẫng.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh có tiếng gõ, một cô y tá mang theo khay thuốc vào thay băng cho Khương Trà.
"Cô Khương, hôm nay cô thế nào rồi ạ, còn chỗ nào khó chịu không?"
Cô y tá vừa thay băng vừa hỏi bằng tiếng Anh.
"Không sao, cảm ơn cô."
Khương Trà cũng đáp bằng tiếng Anh.
Dù đã học tiếng Anh ở trong nước, nhưng khi thực sự phải giao tiếp, Khương Trà lại hơi e dè.
Cô y tá dường như nhận ra Khương Trà không được tự nhiên, nên không nói thêm gì, thay băng xong thì rời đi.
Sau khi cô y tá đi, Tần Hạo Vũ bưng khay đồ ăn bước vào.
"Sao rồi, vết thương còn đau không?"
Khương Trà cười lắc đầu.
"Đỡ hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn anh."
Tần Hạo Vũ đặt khay đồ ăn xuống, hơi ngượng ngùng xoa mũi, rồi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khuong-tra/chuong-14.html.]
"Em cứ gọi thẳng tên anh đi, cái cách xưng hô 'anh' này, anh hơi không quen lắm."
Khương Trà không phản bác, gật đầu đồng ý.
"Vâng."
"Vậy thì ăn cơm đi nhé, ăn xong anh giúp em học thêm tiếng Anh, không thì lúc lên lớp em sẽ không theo kịp đâu."
Nói rồi, Tần Hạo Vũ hạ tấm bàn gắn trên giường bệnh xuống, đặt đồ ăn trước mặt Khương Trà.
Khương Trà lúc này thực sự đói rồi, nên cũng không khách sáo với Tần Hạo Vũ.
Tần Hạo Vũ thì ngồi một bên đọc sách.
Khương Trà ăn xong, Tần Hạo Vũ bắt đầu kèm tiếng Anh cho cô.
Với sự hướng dẫn bài bản của Tần Hạo Vũ, cộng thêm Khương Trà vốn thông minh, chỉ sau nửa tháng, tiếng Anh của cô đã tiến bộ vùn vụt.
Sau khi xuất viện, dưới sự giúp đỡ của Tần Hạo Vũ, cô thuận lợi làm thủ tục nhập học, rồi lại xin được ký túc xá.
Thời gian Khương Trà sang Mỹ tu nghiệp trôi qua thật ý nghĩa.
Chỉ là những lúc rảnh rỗi, Khương Trà vẫn thỉnh thoảng nhớ đến Cố Bắc Thần. Cố Bắc Thần quả thật đối xử tốt với cô, nhưng cũng quả thật không yêu cô.
Trước đây Khương Trà từng nghĩ đến việc viết thư cho Cố Bắc Thần, nói với anh biết tin cô vẫn còn sống.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nhưng sau đó, Khương Trà vẫn từ bỏ ý định này.
Đã muốn đoạn tuyệt, thì hãy đoạn tuyệt cho triệt để, cứ xem như cô đã c.h.ế.t đi, đằng nào thì sau này cô cũng không định có bất kỳ liên hệ nào với Cố Bắc Thần nữa.
Sống lại lần này, cô chỉ muốn yêu thương bản thân thật tốt.
Trở thành một bác sĩ phẫu thuật giỏi, hoàn thành tâm nguyện dang dở của kiếp trước.
Thành phố Thẩm Bắc.
Cố Bắc Thần kể từ ngày lễ tang Khương Trà nhận ra tình cảm của mình dành cho cô, nỗi nhớ về Khương Trà trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Anh chỉ cảm thấy cuộc sống đâu đâu cũng thấy bóng dáng Khương Trà.
Dù đi đâu, làm gì, anh đều luôn nhớ đến Khương Trà.
Mỗi tối Cố Bắc Thần đều phải ôm cuốn sổ tay Khương Trà để lại mới ngủ được.
Dù Cố Bắc Thần cố tỏ ra như bình thường, nhưng vẫn bị La Thục Vân nhìn thấu.
La Thục Vân dù giận chuyện trước đây Cố Bắc Thần bênh Khương Trà, nhưng dù sao cũng là cháu trai ruột, La Thục Vân vẫn rất lo lắng cho Cố Bắc Thần.
Hôm đó, Cố Bắc Thần từ đơn vị về nhà, thấy trong gian chính có ngồi một người phụ nữ xinh đẹp.
Người phụ nữ thấy Cố Bắc Thần về, liền lập tức đứng dậy bước đến cạnh anh, tự giới thiệu.
"Chào Cố Trung đoàn trưởng, tôi là Vương Duyệt, được bà La giới thiệu đến gặp anh để xem mắt."