La Thục Vân vừa lăn trứng vừa nói.
"Một lần lăn, sức khỏe dồi dào, hai lần lăn, vạn sự như ý..."
Không hiểu sao, Cố Bắc Thần nghe lời La Thục Vân nói, lòng n.g.ự.c càng lúc càng khó chịu.
Trái tim anh như bị một bàn tay vô hình siết chặt, khiến anh khó thở.
Ngực càng đau, bóng dáng Khương Trà trong đầu anh càng lúc càng rõ nét.
Cố Bắc Thần chỉ đành cúi đầu, ăn mì từng ngụm lớn, cố gắng nén lại sự chua xót trong lòng.
Lời La Thục Vân còn chưa nói hết, chiếc đài phát thanh kiểu cũ bên cạnh bỗng truyền đến tiếng rè rè ngắt quãng. Ngay sau đó, giọng nói trầm trọng của phát thanh viên vang lên.
"Tin mới nhất, sau quá trình cứu hộ và tìm kiếm khẩn cấp, cuối cùng đã xác nhận chuyến bay AG350 gặp nạn, tất cả hành khách và phi hành đoàn trên máy bay đều không may thiệt mạng..."
Cố Bắc Thần nghe bản tin trên đài phát thanh, cả người lập tức cứng đờ.
La Thục Vân ngồi một bên, lắc đầu thở dài.
"Ài, thật đáng tiếc, người nhà biết được chắc phải đau lòng lắm."
Tất cả hành khách và phi hành đoàn đều không may thiệt mạng...
Trong đầu Cố Bắc Thần liên tục vang vọng câu nói này.
Một lát sau, Cố Bắc Thần nhìn La Thục Vân, khó khăn mở miệng, thốt ra một câu.
"Bà nội, Khương Trà cũng ở trên chuyến bay này..."
Lời vừa dứt, La Thục Vân trợn trừng hai mắt, mở miệng phản bác.
"Không thể nào! Khương Trà lấy đâu ra tiền mà đi máy bay! Cháu đừng có lừa bà! Cô ta chắc chắn theo thằng đàn ông hoang nào đó đi rồi, cháu ở đây tìm cớ cho cô ta đấy à!"
Chương 12
Cố Bắc Thần nhìn dáng vẻ điên cuồng của La Thục Vân, không nói thêm được lời nào nữa, cổ họng như nghẹn lại một cục bông.
Đài phát thanh vẫn đang đưa tin về vụ việc, Cố Bắc Thần quay người rời khỏi nhà chính, trở về phòng.
Sau lưng, La Thục Vân vẫn không ngừng nguyền rủa Khương Trà.
Cố Bắc Thần về phòng, bật đèn lên.
Ánh đèn vàng vọt chiếu sáng căn phòng, rõ ràng mọi thứ đều quen thuộc, nhưng anh luôn cảm thấy thiếu vắng điều gì đó.
Cố Bắc Thần mở cửa tủ quần áo, bên trong chỉ có quần áo của anh.
Đồ đạc thuộc về Khương Trà trên bàn, giờ cũng không thấy nữa.
Cả căn phòng không còn một thứ gì thuộc về Khương Trà nữa.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Sạch sẽ như thể cô ấy chưa từng sống ở đây.
Cố Bắc Thần nhìn căn phòng trống hoác, lẩm bẩm nói.
“Khương Trà, rõ ràng em nói sẽ về chuẩn bị quà sinh nhật cho anh mà, sao lại không từ mà biệt?”
Câu hỏi của Cố Bắc Thần không còn ai đáp lại.
Anh dựa vào đầu giường, lấy lá thư Khương Trà để lại cho anh ra, xem đi xem lại.
Cứ thế, anh xem suốt cả đêm.
Ngày hôm sau.
Khi Cố Bắc Thần trở lại đơn vị, các đồng đội đều nhìn anh với ánh mắt quan tâm.
Suốt dọc đường, liên tục có người nói với anh: “Trung đoàn trưởng Cố, xin chia buồn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khuong-tra/chuong-11.html.]
Cố Bắc Thần càng nghe càng thấy khó chịu trong lòng, anh bước nhanh về văn phòng trung đoàn trưởng.
Anh vừa ngồi xuống, cửa văn phòng đã có tiếng gõ.
“Vào đi.”
Vừa dứt lời, thủ trưởng bước vào.
Thấy vậy, Cố Bắc Thần vội chào theo nghi thức quân đội.
“Chào thủ trưởng, xin thủ trưởng cho chỉ thị ạ?”
Thủ trưởng xua tay ra hiệu Cố Bắc Thần ngồi xuống, nhẹ giọng nói.
“Bắc Thần à, chuyện vợ cháu gặp nạn chú đã nghe rồi. Cháu là người nhà nạn nhân chắc chắn rất đau lòng, đơn vị quyết định cho cháu về nhà nghỉ ba ngày để lo hậu sự cho vợ cháu, cũng là để cháu bình tâm lại.”
Nghe vậy, Cố Bắc Thần cúi thấp mắt, đáp lời.
“Cháu cảm ơn thủ trưởng.”
Thủ trưởng lại an ủi Cố Bắc Thần vài câu rồi mới rời đi.
Cố Bắc Thần ngồi trên ghế, nhắm mắt thở dài một hơi.
Trong đầu anh muôn vàn suy nghĩ.
Từ khi nhận được tin Khương Trà gặp nạn ngày hôm qua đến giờ, cảm xúc của Cố Bắc Thần vẫn rất phức tạp.
Trong lòng anh biết rõ, anh không yêu Khương Trà, nhưng không hiểu sao, tim anh cứ đau thắt lại.
Cố Bắc Thần xoa xoa mi tâm mệt mỏi, sau đó cầm lấy áo khoác, đứng dậy rời khỏi văn phòng trung đoàn trưởng.
Trên đường, Cố Bắc Thần gặp Thẩm Minh Dịch.
Thẩm Minh Dịch chủ động tiến tới nói chuyện với Cố Bắc Thần.
“Trung đoàn trưởng Cố, Khương Trà thật sự gặp nạn rồi sao?”
Cố Bắc Thần không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại.
Nét mặt Thẩm Minh Dịch cứng lại thấy rõ, anh ta cúi mắt che đi vẻ ảm đạm nơi đáy mắt.
“Xin chia buồn. Sau này có việc gì cần giúp, cứ việc nói.”
Cố Bắc Thần gật đầu.
“Không cần đâu. Anh hãy chăm sóc tốt cho Lâm Uyển đi, Khương Trà xảy ra chuyện, chắc cô ấy cũng khó chịu lắm.”
Dứt lời, Cố Bắc Thần xoay người rời đi.
Thẩm Minh Dịch nghĩ lại lời vừa rồi của Cố Bắc Thần, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Cố Bắc Thần không về nhà mà lái xe đến bệnh viện.
Anh đến văn phòng của Khương Trà, thấy đồ đạc của cô ấy đã được đồng nghiệp của cô ấy cất vào trong thùng.
Lúc này, các đồng nghiệp của Khương Trà ai nấy đều mắt đỏ hoe, khóe mắt còn đọng nước.
Một người trong số đó nhìn thấy Cố Bắc Thần, mở lời: “Trung đoàn trưởng Cố, ngài đến lấy di vật của bác sĩ Khương ạ?”
Cố Bắc Thần đứng yên tại chỗ, gật đầu như người máy.
“Phải, đồ của cô ấy đâu?”
Dứt lời, một cô y tá đặt thùng giấy vào tay Cố Bắc Thần, nghẹn ngào nói.
“Trung đoàn trưởng Cố, đây là tất cả đồ đạc của bác sĩ Khương, ngài cầm đi đi.”
“Bác sĩ Khương tốt bụng như vậy, sao lại đột ngột ra đi chứ.”