Thập Niên 80: Khi Pháo Hôi Xuyên Sách Đấu Với Nữ Chủ Trọng Sinh - Chương 95: Bán Ngọc Trai

Cập nhật lúc: 2025-11-27 12:25:46
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cánh cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ, giọng bà Chu vọng : "Thừa Lỗi, định lên thành phố ? Sáu giờ , dậy !"

Chưa kịp hôn, Giang Hạ giật vì tiếng bà Chu, vội xuống giả vờ ngủ.

Chu Thừa Lỗi mở mắt, cánh tay kê trán, đáp lời bà Chu: "Dạ."

Anh nghiêng sờ trán Giang Hạ.

Giang Hạ nắm lấy tay : "Em , dậy thôi! Còn đến xưởng đóng tàu nữa."

"Ừm." Chu Thừa Lỗi đáp nhưng ôm chặt cô lòng, rời.

Giang Hạ khẽ mỉm , để mặc ôm.

Buổi sớm mùa hè, tiếng ve râm ran, chim hót líu lo, cùng nhịp tim mạnh mẽ của .

Hai trái tim cùng nhịp đập, hòa quyện ngọt ngào.

Một lúc , Chu Thừa Lỗi hôn lên trán cô buông : "Dậy thôi!"

Anh còn đến đội sản xuất mượn máy kéo.

Vợ chồng cùng thức dậy, Chu Thừa Lỗi gấp chăn.

Kể từ hôm đó, gần như ngủ trần, chỉ mặc mỗi quần đùi.

Mộng Vân Thường

Anh khom gấp chăn, sáu múi cơ bụng hiện rõ theo từng chuyển động, đôi chân dài thẳng tắp với đường nét cơ bắp săn chắc, cuồn cuộn sức sống.

Quá gợi cảm!

Giang Hạ đầu rõ đến thế, mặt đỏ bừng, vội lấy từ tủ áo một chiếc sơ mi và quần dài đưa cho : "Đồ của ."

Chu Thừa Lỗi gấp xong chăn, thấy cô chuẩn quần áo cho , đuôi mắt nở nụ . Anh nhận lấy nhưng phát hiện mặt cô đỏ như trái táo, lo lắng vội vứt quần áo lên giường, vòng tay ôm chặt cô lòng, tay sờ trán: "Khó chịu ?"

Giang Hạ ép mặt n.g.ự.c , càng thêm bỏng rát, đẩy : "Không ! Anh mau mặc đồ ."

Chu Thừa Lỗi thấy gương mặt đỏ hồng của cô, bừng sáng như đào lê, trong lòng hiểu. Ánh mắt đầy vui sướng, cúi đầu hôn nhẹ: "Không đủ thời gian , tối nay ngủ sớm."

Giang Hạ trừng mắt, cô nào ý đó!

Chu Thừa Lỗi kéo cô lòng, nâng bổng ép lên tường...

Đến khi Giang Hạ tưởng mất thở, mới buông , mặc đồ ngoài để tránh thúc giục.

Thời gian đủ, hôm nay lên thành phố bận lắm!

Mỗi khi khỏi phòng, Chu Thừa Lỗi luôn chỉnh tề, cúc áo sơ mi cài đến tận cổ.

Giang Hạ đợi mới đồ, chải tóc. Nhìn gương, cô thấy môi đỏ rực, vết cũ cổ hết thêm vết mới, ai cũng hiểu chuyện gì!

Đành chiếc sơ mi cổ cao, dùng đồ trang điểm của bà Chu đ.á.n.h phấn nhẹ, thoa son che . Xong xuôi mới nhớ đ.á.n.h răng rửa mặt!

Khi Chu Thừa Lỗi bước , Giang Hạ liếc một cái, bảo mang nước để cô tẩy son.

Chu Thừa Lỗi gương mặt lộng lẫy hơn khi trang điểm của cô: "Không cần phiền phức thế."

Anh nâng mặt cô lên, cúi đầu ngậm lấy môi nàng.

Hôm nay lên thành phố vẫn xe đạp, máy kéo đội sản xuất cũng bận.

Xe khách qua xưởng đóng tàu, bất tiện.

Ông Chu tự đạp một chiếc, Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi cùng một xe lên thành phố.

Dọc đường gặp dân làng, ai hỏi , ông Chu đáp bán cá khô, quan tâm nữa vì nhà họ phơi nhiều tôm khô, cá khô.

Lần họ mang theo 20 cân tôm khô, 80 cân cá chim vàng khô cùng 20 cân tạp cá đến gặp lái buôn Hầu gia như .

Số tôm khô tặng bớt , chỉ còn 20 cân, cá chim vàng khô trong nhà vẫn còn mấy chục cân.

Trước khi , Chu Thừa Lỗi ghé đội sản xuất mượn máy kéo, thuận thể gọi cho Hầu gia hẹn gặp lúc 11 giờ ở bến tàu.

Giỏ xe của Chu Thừa Lỗi đựng 20 cân tôm khô, hai bên gác tay mỗi bên 15 cân cá khô.

Xe ông Chu buộc 50 cân cá phía .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khi-phao-hoi-xuyen-sach-dau-voi-nu-chu-trong-sinh/chuong-95-ban-ngoc-trai.html.]

Giang Hạ thấy ông Chu ngoài 60 tuổi mà đạp xe chở 50 cân xa thế mà hề mệt, thật nể phục.

"Bố khỏe thật! Chở nặng thế mà đạp xe đường dài thở gấp chút nào. Bố mệt ?"

Con dâu quan tâm, ông Chu : "Quen , với xe đạp chịu phần lớn sức nặng, bố mệt."

Hồi ở đội sản xuất, ông từng kéo xe bò chở mấy trăm cân cá từ bến về, chiều năm sáu giờ bắt đầu kéo lên thành phố bán, đến sáng vẫn tới, khi mới thật mệt.

Giờ chở vài chục cân bằng xe đạp, với ông đáng kể.

Thế hệ họ quen khổ , sợ khổ.

Chu Thừa Lỗi bóp nhẹ bàn tay cô đang ôm eo : Cô quan tâm chút nào ?

Anh chở 50 cân phía , phía là cô nặng 45 cân, tổng hơn trăm cân!

Giang Hạ hiểu ý , chỉ vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y . Chu Thừa Lỗi hài lòng, khóe miệng nhếch lên.

Ông Chu ngoái thấy hai nắm tay, liền : "Hay để 50 cân cá lên giỏ xe của con?"

Như thế chắc bán giá cao hơn!

Chu Thừa Lỗi: ???

Đến thành phố, Chu Thừa Lỗi và Giang Hạ bán ngọc trai, gửi bộ cá khô lên xe ông Chu, ông thẳng đến bến bán.

Chu Thừa Lỗi dẫn cô cửa hàng bách hóa, đỗ xe khóa bước .

Anh đưa cô thẳng đến quầy vàng.

Chu Thừa Lỗi mặc sơ mi trắng, quần quân đội xanh, khí thế lạnh lùng.

Giang Hạ sơ mi hoa đũi, quần quân đội xanh, da trắng mịn, đeo túi chéo xanh lính, phong thái xuất chúng.

Hai nhân viên niềm nở chào: "Chào mừng quý khách, hai cần mua gì ạ?"

Nhân viên là phụ nữ trung niên, liếc hai dán mắt mặt Chu Thừa Lỗi.

Giang Hạ: "Chúng mua gì cả."

Nhân viên: ???

Giọng cô lập tức kém nhiệt tình: "Không mua thì đến gì? Tìm nhà vệ sinh ? Ra khỏi đây rẽ trái 500m, ngõ nhỏ sẽ thấy."

Chu Thừa Lỗi: "Chúng đến bán ngọc trai."

Nhân viên , sắc mặt khá hơn chút: "Bán ngọc trai? Ngọc ở ?"

Giang Hạ: "Chúng là ngư dân, tự mò ngọc biển."

Ngư dân?

Không giống chút nào! Ăn mặc bảnh bao thế , giả vờ gì?

Giọng nhân viên vô tình lộ chút khinh thường: "Có mấy hạt? Đẹp ? Cho xem."

Giang Hạ lấy từ túi một hạt ngọc nhất: "Hạt cỡ , chất lượng thế thì thu mua giá bao nhiêu?"

Hạt ngọc của cô 10mm, màu vàng kim, ánh , chỉ vài vết nhỏ thể che .

Nhân viên thấy, mắt sáng lên nhưng giả vờ bình thản: "Để xem."

Giang Hạ đưa ngọc cho cô .

cầm ngọc xoay vài vòng, đặt lên lòng bàn tay ngắm kỹ.

Hạt ngọc ánh mượt, màu tươi, hình dáng hảo, lấp lánh, vết xước ít thể che , thuộc loại hiếm thấy, xứng đáng là thượng phẩm.

Nén niềm vui, cô như : "Ngọc của cô cũng , nhưng khuyết điểm. Bình thường chúng thu loại giá 3-5 tệ một hạt, hạt ít khuyết, trả 6 tệ nhé!"

Giang Hạ: "6 tệ?"

Nhân viên liếc cô, giọng đầy kiêu ngạo: "Ừ, 6 tệ là cao , bán ?"

 

Loading...