________________________________________
“Để hỏi thử.” Chu Thừa Lỗi định .
Giang Hạ vội kéo : “Không cần .”
Dù từng dùng bao giờ, nhưng cô cũng đoán cách sử dụng.
“Thật cần?” Chu Thừa Lỗi cô.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, khuôn mặt cô trắng bệch, đầu ngón tay lạnh ngắt.
Giang Hạ gật đầu, buông tay : “Anh ngoài .”
Chu Thừa Lỗi lời ngoài, pha nước đường đỏ cho cô.
Sau khi đồ xong, Giang Hạ bước định giặt quần.
Chu Thừa Lỗi từ bếp bưng một bát nước đường đỏ: “Em uống , cẩn thận nóng.”
Giang Hạ đón lấy.
Chu Thừa Lỗi lấy xà phòng xổm xuống giặt quần cho cô.
Giang Hạ thổi phù phù, nhấp một ngụm suýt phun !
“Không cần , em tự giặt .”
Chu Thừa Lỗi chà xát mạnh tay: “Em đau bụng ? Vào phòng uống nước đường ngủ . Từ nay quần áo giặt, em cần động tay.”
Giang Hạ suông, quả thật ngày nào cũng giặt đồ. Có lẽ vì nước đường quá nóng, cô cảm thấy lòng ấm áp lạ thường.
Bụng cô đau thật, nên trở phòng, từ từ uống hết bát nước đường nóng hổi, súc miệng. Phát hiện Chu Thừa Lỗi giặt xong quần, trong phòng tắm vang lên tiếng nước, chắc đang tắm. Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, liền về phòng.
Giang Hạ giường đợi Chu Thừa Lỗi, nhưng đêm khuya, cô vốn chứng mất ngủ nên nhanh chóng chìm giấc.
Chu Thừa Lỗi giặt xong quần, tắm nước lạnh mới trở về phòng.
Giang Hạ thở đều đều, ngủ say.
Mộng Vân Thường
Anh thấy tay cô ôm bụng, mặt tái nhợt, liền tắt đèn, nhẹ nhàng lên giường, xoa nóng bàn tay đặt lên bụng cô.
Bụng cô lạnh ngắt, trách mặt trắng bệch đến .
Trong bóng tối, lắng thở nhẹ nhàng của cô, thoang thoảng mùi hương dịu dàng, thanh khiết, quyến rũ.
Chút bối rối trong lòng Chu Thừa Lỗi bỗng tan biến bởi mùi hương . Đợi đến khi bụng cô ấm lên, mới yên tâm ngủ .
________________________________________
Sáng hôm , Giang Hạ tỉnh dậy thì mặt trời lên cao, bụng cũng hết đau.
Trên bàn cạnh cửa sổ một mẩu giấy, nét chữ bay bổng: “Bố biển , thị trấn một chuyến. Trong nồi đồ ăn sáng, trưa đợi về nấu.”
Giang Hạ gấp gọn mẩu giấy, cất cẩn thận. Chữ quá, nỡ vứt.
Cô bước ngoài, trong nhà vắng tanh.
Đánh răng xong, Giang Hạ bếp tìm đồ ăn sáng.
Trong nồi một bát trứng đường đỏ, hai quả trứng, cùng một tô cháo khoai lang còn ấm.
Bữa sáng của bà Chu luôn là cháo khoai lang, trứng đường chắc chắn là Chu Thừa Lỗi chuẩn .
Giang Hạ bê , thấy nhiệt độ nên ăn luôn.
No bụng, việc gì, cô ngoài vệ sinh, khóa cổng trở về phòng, lôi sách cấp ba của nguyên chủ .
________________________________________
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khi-phao-hoi-xuyen-sach-dau-voi-nu-chu-trong-sinh/chuong-53-co-lon-co-vua-co-nho.html.]
Chu Thừa Lỗi từ sáng sớm thị trấn, khắp các cửa hàng bách hóa và hợp tác xã nhưng tìm thấy băng vệ sinh, còn bảo bao giờ.
Anh đạp xe lên thành phố.
Ở thành phố cũng , nhân viên bán hàng : “Thứ đó chỉ ở Bắc Kinh, Thượng Hải mới , thành phố chúng hiếm khi nhập, đắt lắm, ít dám dùng. Hàng nhập về đều đặt , ai dùng đều nhờ mua hộ.”
Chu Thừa Lỗi sợ mua , liền mua vài cái băng vải, đến bệnh viện quân đội.
Anh thẳng tiến đến khoa sản, tìm một nữ bác sĩ.
Vị bác sĩ trong quân đội, nhiều nữ quân nhân khen ngợi vì giỏi cả Đông Tây y, đặc biệt là điều kinh nguyệt hiệu quả.
Sau khi chồng chuyển công tác, bà cũng chuyển về bệnh viện quân đội địa phương, trưởng khoa sản.
“Bác sĩ Cao.”
Cao Minh thấy Chu Thừa Lỗi, ngạc nhiên, : “Tiểu Lỗi đến đây gì? Cậu mới cưới lâu mà tin vui ? Vợ ? Để bắt mạch cho!”
Nói xong, bà phía , nhưng thấy ai.
Cao Minh hơn Chu Thừa Lỗi hơn chục tuổi, vì chồng bà quen , quý mến nên xưng hô mật.
Bà cũng vợ Chu Thừa Lỗi là ai, một cô gái xinh xắn nhưng vẻ đỏng đảnh.
Chu Thừa Lỗi: “Cô đến, đang kinh, đau bụng, tay và bụng đều lạnh ngắt. đến hỏi bác t.h.u.ố.c gì .”
“Phải đợi hết kinh mới khám . Đợi xong đưa cô đến đây. Có nghiêm trọng ? Nhiều phụ nữ đau bụng kinh, sinh xong sẽ đỡ hơn. vẫn khám mới nguyên nhân, nhớ đưa cô đến, điều trị cho, t.ử cung lạnh quá sẽ ảnh hưởng sinh sản. điều chỉnh cho, đảm bảo hai sớm tin vui.”
Chu Thừa Lỗi nghĩ đến chuyện con cái, nhưng bác sĩ , chợt nghĩ nếu ly hôn, và Giang Hạ sớm muộn cũng sẽ con.
Chỉ là cô còn trẻ, mới hai mươi, đại học, nên vội, sức khỏe cô quan trọng hơn.
Chu Thừa Lỗi: “Con cái vội, cô còn trẻ, điều trị sức khỏe quan trọng hơn.”
Cao Minh , ánh mắt đầy thiện cảm: “Bố vợ nhầm .”
Gần ba mươi mà vội con, đúng là chiều vợ.
Không trách nhiều cô gái trong quân đội lấy .
Chu Thừa Lỗi: “Không đang khuyến khích kết hôn muộn, sinh ít đẻ ?”
Cao Minh giơ ngón cái: “Tư tưởng tiến bộ đấy.”
Chu Thừa Lỗi : “Bác sĩ Cao chỗ nào bán b.ăn.g v.ệ si.nh ?”
Cao Minh lớn: “Hóa đến đây là để mua b.ăn.g v.ệ si.nh cho vợ!”
Chu Thừa Lỗi ngượng ngùng: “ tìm khắp nơi thấy.”
“Khó mua thật, nhờ mua cả năm một . Hiện còn vài gói, nhiều, chia cho vợ hai gói. lúc cũng định mua, mua ? Lần mua nhiều, chia nữa .”
“Có, phiền bác sĩ mua giúp lượng dùng một năm.” Chu Thừa Lỗi một năm cần bao nhiêu, đành .
“Được, đợi một chút, lấy hai gói cho , còn vài ngày nữa đưa vợ đến khám thì mang về. Chỉ là hàng nhập khẩu, mua nhiều một lúc đắt.”
“Không .”
Cao Minh dậy, trong lấy hai gói b.ăn.g v.ệ si.nh dự phòng trong tủ, bỏ túi vải, lấy thêm hai gói bao cao su, liếc Chu Thừa Lỗi, ánh mắt dừng ở một chỗ: “Không con thì dùng cái . Cỡ lớn, cỡ , cỡ nhỏ?”
Hiện nay đang thực hiện kế hoạch hóa gia đình, bệnh viện cũng những thứ .
Chu Thừa Lỗi ngượng đỏ mặt, đòi mua, nhưng vẫn đáp: “Cỡ lớn.”
Cao Minh , lấy hai gói cỡ lớn bỏ túi, đưa cho Chu Thừa Lỗi: “Biết dùng chứ? Trên bao hướng dẫn, thì về tự nghiên cứu. Đi ! Vài ngày nữa đưa vợ đến.”
Cuối cùng, Chu Thừa Lỗi rời bệnh viện với khuôn mặt đỏ bừng.