Thập Niên 80: Khi Pháo Hôi Xuyên Sách Đấu Với Nữ Chủ Trọng Sinh - Chương 48: Cay đắng hối hận

Cập nhật lúc: 2025-11-27 09:04:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Thừa Lỗi đón lấy hạt ngọc, liếc , bỗng giật : Vân lửa trong viên ngọc trai tạo thành hình một con hươu, và vết tì ngay mắt hươu. Chỉ là một điểm nhỏ, để ý kỹ thì chẳng thấy, nhưng khi kỹ, nó còn là khuyết điểm nữa mà trở thành nét điểm xuyết tinh tế, như rồng thêm mắt, hổ mọc cánh.

Con hươu trong ngọc trai như sống dậy, linh hoạt và hồn.

Đó là một con hươu đang phi nước đại lên núi, sắp chạm đến đỉnh, ngẩng đầu hót vang, hiệu lệnh chúng sinh.

Ông Chu tò mò cúi xuống: "Giống cái gì?"

Bà Chu và Điền Thái Hoa cũng chụm đầu : "Giống cái gì?"

"Hươu."

"Hươu? Để xem!" Ông Chu mừng rỡ trong lòng.

Chu Thừa Lỗi đưa viên ngọc cho ông.

Ông Chu đón lấy, nheo mắt ngắm nghía. Vì lão thị, ông cầm ngọc trai, giơ tay lên xuống, gần xa đủ kiểu, mãi vẫn tìm góc rõ nhất.

Bà Chu mất kiên nhẫn: "Ông thấy? Không thấy thì đừng xem nữa! Để xem!"

Ông Chu: "Đừng động! tìm điểm quan sát nhất đây!"

Bà Chu nhếch mép: "Chỉ ông là lắm chuyện!"

Thế là hai vợ chồng già chụm đầu , nheo mắt .

Ông Chu xem kỹ bỗng run rẩy vì xúc động: " là hươu! Giống quá! Không chỉ giống hươu, mà còn như một bức tranh!"

Bà Chu hào hứng hỏi: "Để xem! Giống bức tranh nào?"

Ông Chu đặt ngọc trai lên lòng bàn tay, dùng ngón tay chỉ cho bà Chu: "Bà xem, đây giống hươu , những vân giống núi , còn đây giống cây tùng, là mây lành."

Bà Chu vẫn kịp rõ, tuổi già mắt kém, nhưng bà gật đầu lia lịa: "Giống, giống y hệt! Không cái nào giống bằng!"

Không thấy cũng giống, càng giống càng giá!

Bà tuy học thức nhưng cũng vài loài thú linh.

Mộng Vân Thường

Hươu chính là linh thú, "hươu" đồng âm với "lộc", mang ý nghĩa thăng quan tiến chức.

Trên cột đình làng họ cũng khắc hình hươu, dơi, cây tùng.

Bà Chu vui mừng: "Đây là viên ngọc mang điềm lành! Có khí lành, cát tường như ý."

Chu Thừa Lỗi: "Điềm lành."

", điềm lành! Haha!"

Điền Thái Hoa cũng , giống cũng , quá giống!

học thức, cô cũng hươu là linh thú, mang ý nghĩa cát tường.

Một hòn đá tự nhiên hình hươu thành vô giá, huống chi là ngọc trai?

Điền Thái Hoa chua xót, như uống trăm cân nước chanh.

Giang Hạ may mắn thế?

Quan trọng nhất là giờ chia nhà, ngọc trai bán bao nhiêu cũng liên quan đến cô .

Ông Chu càng xem càng vui: "Giống, giống quá! Con hươu quá! Haha!"

"Để xem!" Bà Chu thực vẫn thấy rõ.

Ông Chu đưa ngọc trai cho bà.

Bà Chu cầm lấy, nheo mắt điều chỉnh một hồi mới rõ: " là hươu, giống quá, quá! Ý nghĩa ! Ai thấy cũng gặp may! Hồng vận đương đầu!"

Điền Thái Hoa vội : "Mẹ, cho con xem, để con hưởng chút may mắn."

Bà Chu liền đưa ngọc trai cho Điền Thái Hoa.

Điền Thái Hoa cầm lấy, xem kỹ, lòng càng chua xót, như nuốt vạn cân chanh, đắng chát.

Vân lửa chỉ giống hươu, mà còn như một con hươu đang ngẩng đầu hót đồng cỏ.

Vân gạc hươu mảnh và dày hơn, như cỏ núi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khi-phao-hoi-xuyen-sach-dau-voi-nu-chu-trong-sinh/chuong-48-cay-dang-hoi-han.html.]

Những đường vân như một bức tranh phong cảnh sống động trong ngọc trai.

Điền Thái Hoa xoay viên ngọc, nỡ buông, như thể sẽ hưởng chút khí lành.

Tại viên ngọc ý nghĩa thế do cô nhặt ?

"Chị dâu đưa em ngọc trai, em xem chút." Giang Hạ thấy cô như chà xát con hươu , sợ móng tay và lớp chai tay của cô xước ngọc, thì với ai?

Trước khi bán, giá trị viên ngọc bao nhiêu, đòi bồi thường cũng khó!

"Để xem thêm chút, hưởng chút may. Ngọc của cô, cô lúc nào chả xem ?" Điền Thái Hoa vẫn đưa, thấy Giang Hạ với tay, cô vô ý né , ngờ khuỷu tay đập bà Chu bên cạnh, viên ngọc rơi khỏi tay!

Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi cùng đưa tay đỡ.

Chu Thừa Lỗi nhanh hơn, chụp ngọc trai.

Giang Hạ thót tim, giờ mới thở phào.

Nếu xước, cô nhất định sẽ bắt Điền Thái Hoa đền!

Không chút nương tay!

Điền Thái Hoa cũng sợ hãi, sợ xước đền. Đền vài chục còn đỡ, nếu cả trăm thì đau lòng c.h.ế.t !

Bà Chu cũng giật , vội : "Đừng xem nữa! Tiểu Hạ cất , lỡ xước thì mất giá."

dễ xước, nhưng ai dám chắc?

Giang Hạ gật đầu: "Vậy em mang cất."

Bà Chu dặn thêm: "Nhớ giấu kỹ!"

Giang Hạ mang hai viên ngọc trai phòng.

Bà Chu vui vẻ, thấy trời khuya, liền với Điền Thái Hoa: "Chị cũng về ! Mấy đứa nhỏ ngủ ? Nhớ bảo chúng ngủ sớm, mai dậy sớm theo ruộng lạc cỏ."

Điền Thái Hoa mặt dài, ậm một tiếng . Suốt ngày bắt con trai việc, thời gian bài tập ? Mai thi trượt đại học thì ?

Điền Thái Hoa bước cổng, gặp Phàn Đái Đệ hàng xóm đang .

Phàn Đái Đệ thấy mặt Điền Thái Hoa đen kịt, lòng hiếu kỳ bùng cháy: "Thái Hoa, mặt nặng thế? Vừa nãy thấy nhà chị ồn ào lắm mà?"

Bình thường hỏi thế, Điền Thái Hoa sẽ kể lể đủ chuyện.

Hôm nay cô tâm trạng, cáu kỉnh: " buồn ? vui lắm, em chồng nhặt ốc biển mở ngọc trai, vui?"

Điền Thái Hoa ném câu bỏ !

Phàn Đái Đệ túm lấy cô : "Chị gì? Ốc biển mở ngọc trai?"

Điền Thái Hoa giật tay , gắt: "Ốc biển gì thì ốc biển, may mắn nhặt ốc bãi biển, mở ngọc trai đấy."

Phàn Đái Đệ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô : "Hả?! Con ốc đó trông thế nào, đầy gai ?"

Điền Thái Hoa: "Ừ!"

thấy hai con ốc đất đều gai, một con đúng là đầy gai, nhưng con nào mở ngọc trai.

Điền Thái Hoa xong bỏ , chuyện nữa.

Sao chia nhà sớm thế? Giá đợi bão mới chia thì mấy!

Phát thanh mà báo bão sớm vài ngày thì mấy!

"Ừ?" Phàn Đái Đệ sững, trong lòng chua xót hối hận!

Vậy con ốc con trai cô đá chính là con ốc ngọc trai?

Ngọc trai!

Dù nhỏ cũng là ngọc trai.

Lỡ mất ?

 

Loading...