Thập Niên 80: Khi Pháo Hôi Xuyên Sách Đấu Với Nữ Chủ Trọng Sinh - Chương 21: Ra Khơi

Cập nhật lúc: 2025-11-27 09:03:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm nay là lượt Chu Thừa Lỗi sử dụng thuyền . Bữa tối hôm qua, ba đàn ông trong nhà thống nhất: hôm nay Chu Thừa Lỗi khơi , ngày mai đến Chu Thừa Tâm, cuối cùng là ông Chu.

Có lẽ Chu Thừa Tâm cảm thấy áy náy vì ở nhà mới, còn Chu Thừa Lỗi và bố vẫn ở nhà cũ, nên nhường em trai .

Chu Thừa Lỗi nhẹ nhàng gỡ cánh tay nhỏ và đôi chân dài đang đè lên .

đẩy tay Giang Hạ , kịp di chuyển chân cô, cánh tay vòng qua, ôm chặt hơn.

Thử mấy thành, mỗi gỡ , cô đè lên.

Anh toát cả mồ hôi!

Chu Thừa Lỗi đành khẽ : "Giang Hạ, em buông , dậy khơi ."

"Giang Hạ, Giang Hạ."

Gọi đến thứ ba, Giang Hạ mới tỉnh dậy, mơ màng đáp: "Ừ, dậy bán rau ?"

bật dậy dù mắt còn nhắm nghiền.

Chu Thừa Lỗi: "..."

Bán rau là chuyện gì thế ?

Chẳng lẽ cô mơ thấy bán rau?

"Anh khơi đây, em ngủ tiếp ."

Giọng nam trầm ấm bên tai khiến Giang Hạ giật , tỉnh hẳn.

Vừa cô mơ thấy đang ngủ cùng bà nội.

Chu Thừa Lỗi kéo màn, xuống giường mà bật đèn: "Em ngủ tiếp ."

Giang Hạ tỉnh táo , khơi, vội bám theo, mò mẫm bật đèn: "Em cùng ! Em khơi bao giờ, xem thử ?"

Sống nhờ biển, kiếm sống bằng nghề đ.á.n.h cá. Cô học hỏi, cũng cơ hội mua thuyền, tự khơi.

Chu Thừa Lỗi định từ chối vì nắng biển khắc nghiệt, nhưng ánh mắt cô, lời đến cổ họng tắt.

Dưới ánh đèn, đôi mắt to lấp lánh như mặt biển đêm vương vãi ánh trăng, sâu thẳm đầy mong đợi.

Anh gật đầu: "Được."

Mộng Vân Thường

Hôm nay là ngày đ.á.n.h cá, tiền kiếm sẽ thuộc về , ảnh hưởng đến cả.

Nếu cô chịu nổi, về sớm cũng chỉ mất chút tiền dầu.

Giang Hạ , mắt sáng rực: "Em chuẩn !"

Nếu nãy đôi mắt như biển đêm phản chiếu trăng, thì giờ đây là mặt biển hoàng hôn rực nắng, chói chang tựa dải ngân hà.

Chu Thừa Lỗi khẽ "ừ", lấy áo bước .

Biết sẽ đưa Giang Hạ , bà Chu kéo chồng dặn khéo: "Biết điều chút, đừng cản trở con cái gần gũi, việc thì tránh xa!"

Hai đứa cuối cùng cũng chung phòng, bà mong sớm bế cháu!

Ông Chu bất lực: Bà tưởng thuyền nhà to lắm ?

Tránh xa?

Đằng nào cũng , nhảy xuống biển cho xong!

Ba cùng hướng đến bến tàu.

Tháng Tám, bình minh, trăng sáng thưa, ánh đèn thuyền lập lòe.

Gió biển mang theo hương mặn mòi lướt qua.

Dân làng thường khơi giờ , nhưng hôm nay họ trễ, vài chiếc thuyền rời bến.

Ông Chu đội đèn pin đầu soi đường, bước nhanh.

Giang Hạ cố bám theo, chạy vài bước ngắn.

"Đừng vội, ba mua dầu ."

Cô chậm .

Chu Thừa Lỗi cầm đèn pin soi đường, điều chỉnh bước theo nhịp cô.

Mười phút , họ tới bến.

Những chiếc thuyền đ.á.n.h cá neo đậu, ánh đèn mờ ảo, bóng nhấp nhô.

Toàn dân chài chuẩn khơi.

Ông Chu mua dầu xong.

Thấy Chu Thừa Lỗi cùng một phụ nữ vì Chu Thừa Tâm, đều ngoái với ánh mắt kỳ lạ.

Một lão ông tuổi ông Chu hỏi: "Thừa Lỗi, vợ cháu đấy ? Mang theo khơi?"

Chu Thừa Lỗi lên thuyền , đưa tay đỡ Giang Hạ, chỉ đáp khẽ: "Vâng."

Giang Hạ bàn tay to của , đặt tay lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khi-phao-hoi-xuyen-sach-dau-voi-nu-chu-trong-sinh/chuong-21-ra-khoi.html.]

Anh buông ngay khi cô vững.

Người sang ông Chu: "Chu Vĩnh Phúc, dẫn đàn bà khơi, gặp đại họa ?"

Ông Chu đang cởi dây thừng, bực tức: "Câm mồm ! mê tín như ông, chẳng kiêng kỵ gì!"

"Bất tín thì coi chừng! Đàn bà đáy, thuyền sẽ thủng, liều mạng ?"

Dân làng khác cũng can ngăn: "Thừa Lỗi, khơi trò đùa. Nghe bác , đừng dẫn vợ! Đàn bà lên thuyền là xui, mạng sống quan trọng nữa ?"

Giang Hạ từng chuyện , dù tin.

Chu Thừa Lỗi để bụng .

Cô hỏi: "Làng tục lệ phụ nữ khơi?"

Chu Thừa Lỗi chán ngán: "Nhà kiêng, mặc kệ khác."

Đã cải cách mở cửa , phụ nữ là một nửa thế giới, tàu chiến còn nữ quân nhân, xui?

Anh chẳng bao giờ nghĩ phụ nữ thể gì, nhiều nữ quân nhân còn dũng cảm hơn đàn ông.

Ông Chu cho thuyền rời bến.

Ông cũng tin chuyện mê tín, từng lén đưa vợ khơi, cả đời chẳng .

Ông chỉ tin: Vợ chồng đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn!

Thấy họ , dân làng lắc đầu: "Không lời già, mang vạ ."

"Không sợ c.h.ế.t!"

"Rồi sẽ tay! Không lật thuyền thì cũng chẳng bắt cá."

"Can gì cho mệt..."

Động cơ nổ "rò rò rò", thuyền từ từ tiến biển đen thăm thẳm, phía là muôn vì lấp lánh.

Biển đêm chẳng , chỉ lác đác ánh đèn thuyền.

Cô ngước bầu trời hè, chi chít.

"Có lạnh ?" Chu Thừa Lỗi đưa cho cô chiếc áo khoác màu xanh quân đội.

"Hơi lạnh."

Gió biển se se, Giang Hạ nhận lấy áo mặc .

Trên áo phảng phất mùi xà bông, hương của .

Chu Thừa Lỗi đưa áo xong liền lái thuyền, để ông Chu nghỉ ngơi.

Thời gian trôi, dần tắt, trời hửng sáng, đường chân trời phía đông loang một vệt trắng.

Giang Hạ đang chuẩn ngắm bình minh, bỗng thấy ánh vàng lóe lên phía xa.

Cô tò mò: "Chu Thừa Lỗi, em thấy ánh vàng nhấp nháy kìa, cá phát sáng ?"

Chu Thừa Lỗi đang lái, tiếng động cơ át hết lời. Ông Chu theo tay cô chỉ nhưng chẳng thấy gì.

"Có loài cá phát sáng thật." Ông qua loa.

Thấy xa, ông Chu đảo lái: "Con thả lưới , để bố lái."

Chu Thừa Lỗi chuẩn thả lưới.

Giang Hạ chợt tiếng "cạch cạch".

"Các tiếng gì ? Tiếng chim biển ?"

"Tiếng cạch cạch?" Chu Thừa Lỗi dừng tay, biển: "Hướng nào?"

Ông Chu cũng hỏi: "Đâu tiếng gì?"

Đây tiếng cá thông thường.

Tiếng động tắt, Giang Hạ vẫn chỉ một hướng: "Hình như từ phía đó."

Ông Chu lập tức lái thuyền tới, lòng đầy hi vọng.

Tiếng "cạch cạch", chăng là...

Lại một tiếng "cạch" vang lên.

Giang Hạ: "Nghe , kêu nữa !"

dứt lời, tiếng "cạch" liên tiếp vang lên, "cạch... cạch cạch...", như tiếng ếch đồng hè về, ve sầu cây.

Rồi hàng loạt tiếng đáp , dồn dập ngớt!

"Cạch cạch cạch cạch..."

Âm thanh vang dội như nước sôi trong ấm, như gió thổi rừng thông.

 

Loading...