Tiệc đầy tháng có rất nhiều người đến, Đàm Diễm Hoa là dì trông trẻ trong nhà Tạ Quỳnh, nếu dì ta muốn dẫn con trai út đến ăn cơm thì còn có thể hiểu, nhưng việc dì ta công khai dẫn em gái 32 tuổi ra gặp mọi người thì chắc chắn không đúng lễ nghĩa.
Dì ta cũng đã nghĩ đến điều này, nên đã sắp xếp cho em gái ở bàn ăn không cần đặt trước ở tầng một, vị trí này vừa vặn có thể thấy khách ra vào ở cửa, để Đàm Mỹ Hoa có thể xem Tạ Khánh Bình như thế nào, sau khi em gái xem xong, dì ta sẽ tìm cơ hội đưa em gái xuất hiện trước mặt Tạ Khánh Bình.
Chỉ cần đã xuất hiện trước mặt người ta, thì sau này ở nơi khác "tình cờ gặp" cũng coi như là duyên phận.
Đàm Diễm Hoa nói trắng ra, nhưng cũng không phải là người độc tài, nếu Đàm Mỹ Hoa không muốn kết hôn, dì ta không thể nào ép buộc người khác, dĩ nhiên dì ta tự tin, chỉ cần em gái gặp Tạ Khánh Bình, chắc chắn sẽ không nói ra lời không muốn kết hôn, đây cũng là lý do dì ta kiên quyết kéo Đàm Mỹ Hoa đến.
Đàm Diễm Hoa cuối cùng dặn dò cô ta: “Mày cứ ngồi đây, muốn ăn gì thì tự gọi, ăn từ từ thôi, lát nữa người đến chắc chắn sẽ đi qua cánh cửa lớn này, nhớ nhé, ông ta cao khoảng 175, tóc ngắn, mặt vuông, người rất gầy, đeo kính màu nâu, người đeo kính không nhiều, mày nhận diện đúng cái này thì chắc chắn không sai.”
“Trong lúc ăn, chị sẽ tìm cơ hội để hai người tiếp xúc.”
"Còn nữa, mày bớt cái kiểu lả lơi đó đi cho chị. Chị mạo hiểm mất việc giúp giới thiệu cho mày, chứ không phải để hôm nay mày giở trò linh tinh đâu."
Đàm Mỹ Hoa đưa tay vuốt những sợi tóc mai trên trán: "Biết rồi."
Mỗi bước mỗi xa
Đàm Diễm Hoa lẩm bẩm một câu "oan gia", lúc này mới yên tâm rời đi.
Lúc này ở bếp sau của nhà ăn, Trình Hiến Anh và một đám chị em tốt đang chuẩn bị quà đáp lễ theo số lượng khách đến dự tiệc. Mỗi người một giỏ tre nhỏ, trong giỏ đựng 6 quả trứng gà nhuộm đỏ, 2 chiếc bánh hỷ lớn và một phong bao lì xì đựng 5 tệ.
Bánh hỷ được đặt trước ở cửa hàng theo tiêu chuẩn em bé đầy tháng, tạo hình đáng yêu, to lại thơm.
Trứng gà đỏ thì sáng sớm Trình Hiến Anh đã dùng một vị thuốc bắc tên là tô mộc để nhuộm. Tô mộc có tác dụng hoạt huyết hóa ứ, tiêu sưng giảm đau, ngâm trong nước một lát nước sẽ chuyển sang màu đỏ. Lúc này cho trứng gà vào ngâm, giữa chừng lật trở, đợi thêm hơn một tiếng nữa là vỏ trứng gà chuyển sang màu đỏ, không chỉ đẹp mắt mà ngửi còn có mùi thơm nhè nhẹ của thuốc.
Cuối cùng, Trình Hiến Anh kiểm tra từng giỏ: "Số lượng đúng hết cả chứ? Đừng để thiếu đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-han-the-kieu-phu/chuong-75.html.]
Trương Thúy Thúy nói: "Ôi dào, tôi làm việc mà chị còn không yên tâm hay sao, không thể thiếu một chút nào. Chị cứ yên tâm đi."
Đàm Diễm Hoa vội vã trở về, đẩy cửa bước vào phòng nhỏ. Đây là phòng riêng chuẩn bị cho Tạ Quỳnh và Triệu Mẫn Trinh, tránh người ngoài đến làm phiền. Lúc này trong phòng ngoài Tạ Quỳnh và Triệu Mẫn Trinh còn có Phương Ly và Triệu Thụy Kỳ.
Những dịp tiệc đầy tháng như thế này, nói là làm cho đứa trẻ, nhưng thực ra giống như một buổi giao tế giữa người lớn hơn.
Tạ Quỳnh đã thay cho con gái một bộ đồ liền thân màu đỏ hợp với tình cảnh. Lúc này Tiểu Xuân Vũ đang thức, cô bế con gái nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đàm Diễm Hoa vội vàng đi tới, đưa tay muốn nhận Triệu Mẫn Trinh từ tay Tạ Quỳnh: "Để tôi bế cho."
Tạ Quỳnh né tránh: "Không cần đâu, tôi bế được rồi."
Cô lại nói: "Dì Đàm, lát nữa vào tiệc dì cứ theo mọi người vào bàn ăn cơm là được rồi. Bên Xuân Vũ tôi sẽ chăm sóc, đông người có lẽ không để ý được đến dì. Chúng tôi cũng không biết hôm nay mấy giờ mới về được, dì ăn cơm xong thì về nhà đi, tan làm sớm một chút."
Vẻ mặt Đàm Diễm Hoa khiêm tốn, cười nói: "Sao lại ngại thế, tôi vẫn nên ở lại chăm sóc Xuân Vũ đi, cô cũng có thể yên tâm ăn uống, tránh cho bé khóc đòi b.ú hoặc tè dầm ị đùn phải thay tã."
Giọng Tạ Quỳnh kiên quyết: "Không sao, tôi chăm sóc được. Hôm nay là ngày vui, tính ra dì cũng chăm sóc Xuân Vũ hơn một tháng rồi, chưa từng nghỉ hay đến muộn, vất vả rồi. Hôm nay dì về sớm nghỉ ngơi đi."
Đàm Diễm Hoa vốn còn định lát nữa sẽ ngồi ăn cơm cùng bàn với Tạ Quỳnh, dù sao dì ta cũng là người trông Triệu Mẫn Trinh, xét về tình và lý đều nên ngồi cùng nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay. Đến lúc đó dì ta sẽ giả vờ "tình cờ" để Đàm Mỹ Hoa xuất hiện đúng lúc, nhân cơ hội giới thiệu tên tuổi, lộ diện trước mọi người, đặc biệt là Tạ Khánh Bình, sau này gặp lại cũng không quá đột ngột.
Ai ngờ Tạ Quỳnh căn bản không có ý định để dì ta ngồi cùng bàn. Đàm Diễm Hoa nghe xong lời Tạ Quỳnh suýt chút nữa nghiến nát răng, muốn cố nài thêm nhưng Tạ Quỳnh gần như đã chặn hết đường lui của dì ta, nói thêm nữa cũng vô ích.
Đàm Diễm Hoa đành gật đầu: "Vâng, tùy cô."
Nói xong câu này, dì ta nhanh nhẹn lui ra khỏi phòng.