[Thập Niên 80] Hãn Thê Kiều Phu - Chương 73
Cập nhật lúc: 2025-05-10 13:18:48
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đàm Diễm Hoa tự giễu, “Đúng vậy, hình như mắt tôi thật sự không còn tốt như trước nữa.”
Tạ Quỳnh không nói gì thêm, quay người vào phòng ngủ, nhìn con gái đang ngủ trong nôi, trong lòng dâng lên một cảm giác không ổn, không biết Đàm Diễm Hoa có ý định gì khác không?!
Nhà tổ của họ Tạ có quê quán ở một thành phố cảng ở miền Nam, khí hậu ẩm ướt, Tạ Khánh Bình và Vương Tuệ Phương đều có làn da trắng, tự nhiên không bị rám nắng, cộng thêm Tạ Khánh Bình thường đeo kính, năm này qua năm khác làm việc ngoài trời, cơ thể lại không béo lên được, thân hình gầy gò, nhìn thật sự có vẻ trẻ.
Chẳng qua Tạ Quỳnh nói cũng là sự thật, cha đã không còn trẻ, sau Tết sẽ 46 tuổi rồi, dù có trẻ đến đâu cũng không thể làm anh trai của cô được. Tạ Khánh Bình kết hôn muộn, sau khi tốt nghiệp đại học được phân công về phía Tây Bắc làm khảo sát, khi công việc ổn định mới kết hôn với mẹ Vương Tuệ Phương, đến 24 tuổi mới có cô.
Khi Vương Tuệ Phương qua đời, Tạ Khánh Bình 36 tuổi, đang ở độ tuổi sung sức, vì ông được điều động từ mỏ dầu phía Tây Bắc, tại Viện địa vật lý của mỏ dầu bình nguyên cũng rất được trọng dụng, có thể nói là sự nghiệp thành công, người làm mỏ dầu rất được ưa chuộng trên thị trường mai mối, nên dù nhà còn ba đứa trẻ chưa đủ tuổi cần người chăm sóc, những người môi giới vẫn liên tục đến tìm cách giới thiệu, nói ra nói vào đều khuyên ông vì các con mà nhanh chóng tìm một người mẹ cho bọn trẻ.
Tạ Quỳnh lúc đó cũng rất sợ cha sẽ tái hôn, một phần không muốn có người phụ nữ lạ chiếm vị trí của mẹ, cô và Tạ Diễm còn đỡ, còn có ấn tượng về mẹ, đã hình thành được quan điểm sống cơ bản, nhưng Tạ Quân thì quá nhỏ, dù là xét về độ khó dễ để lôi kéo hay cân nhắc về tình cảm đạo đức, người mẹ mới chắc chắn sẽ chăm sóc đứa trẻ nhỏ nhất trước, thời gian dài sẽ nảy sinh tình cảm, như vậy Tạ Quân chẳng mấy năm nữa có lẽ sẽ quên mất mẹ ruột mình, mà chỉ biết đến mẹ mới, đó là điều cô không muốn thấy.
Mặt khác, Tạ Quỳnh cũng lo lắng việc mẹ mới xuất hiện sẽ khiến cô và Tạ Diễm trở nên xa cách với cha, từ nhỏ cô đã rất hiểu chuyện, vì thích đọc sách nên suy nghĩ cũng nhiều, dù sớm hay muộn, mẹ mới chắc chắn sẽ sinh thêm một đứa con của riêng mình, ba đứa trẻ trong nhà đều không phải của mình, không có người phụ nữ nào lại rộng lượng sẵn lòng chăm sóc ba đứa trẻ không có huyết thống, muốn đứng vững, chắc chắn sẽ muốn sinh thêm một đứa, ban đầu không sinh, vài năm sau cũng sẽ phải sinh.
Tạ Quỳnh không dám đánh cược vào phẩm hạnh của mẹ mới, nhưng rõ ràng biết rõ sức mạnh của lời nói bên gối.
Đến lúc đó, người ta là một gia đình ba người ngọt ngào hạnh phúc, vợ đẹp con thơ và ba cái gánh nặng không thân thiết, người đàn ông nào có thể không thiên vị?
Tuy nhiên, điều khiến Tạ Quỳnh ngạc nhiên là cha không có ý định tái hôn, Tạ Khánh Bình đi con đường đó không thông, những người môi giới thường xuyên đến làm công tác tư tưởng cho ba chị em bọn cô. Người nói chuyện tế nhị sẽ quan tâm hỏi han cuộc sống của ba chị em trước, sau đó giả vờ nói về lợi ích của việc có một mẹ mới, dụ dỗ Tạ Quân đòi mẹ với Tạ Khánh Bình; người nói chuyện thẳng thắn thì nói huỵch toẹt rằng nhân lúc Tạ Khánh Bình còn trẻ thì việc tái hôn dễ dàng, hãy nắm bắt cơ hội.
Tạ Quỳnh nhiều năm nghe những lời này đã chán ngấy, câu nói của Đàm Diễm Hoa lập tức khiến cô cảnh giác trở lại, không khỏi nhìn Đàm Diễm Hoa thêm vài lần, Đàm Diễm Hoa bình tĩnh chấp nhận sự đánh giá của cô, sau đó thì thành thật làm việc, cả buổi chiều ngoài việc nói vài câu về thời tiết với cô, không hỏi thêm gì khác.
Mỗi bước mỗi xa
Tìm dì trông trẻ ở mỏ dầu không dễ, tìm một người khác lại phải làm quen lại, Tạ Quỳnh tạm thời không muốn nghĩ xấu về người ta, nhưng cô lại không thể không suy nghĩ, Tạ Quỳnh tuyệt đối không thể chấp nhận có một người trong nhà chơi trò đùa giỡn tâm cơ.
Chiều tối, Triệu Duy Thành sau khi tan làm thì trở về, Đàm Diễm Hoa đã chuẩn bị xong bữa tối cũng chuẩn bị về, trước khi đi nói với hai vợ chồng, “Bữa tối đã xong, sáng mai tôi sẽ đến đúng 7 giờ rưỡi.”
Triệu Duy Thành gật đầu: "Vất vả rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-han-the-kieu-phu/chuong-73.html.]
Đàm Diễm Hoa đóng cửa rời đi, Tạ Quỳnh ngồi trong phòng khách, mãi không chú ý đến động tĩnh bên này, đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa mới quay đầu nhìn, biểu cảm trầm tư của cô rơi vào mắt Triệu Duy Thành, anh ngồi lại gần, “Sao vậy?”
Tạ Quỳnh lắc đầu: “Không có gì, có thể là em nghĩ nhiều.”
Triệu Duy Thành cù lét cô: "Nghĩ nhiều gì thế? Nói đi mà."
Tạ Quỳnh bị anh cù lét không nhịn được cười khúc khích mấy tiếng, né người tránh: "Đừng cù nữa, em nói cho."
Triệu Duy Thành lúc này mới thu tay lại, biểu cảm nghiêm túc chờ đợi những lời tiếp theo của cô.
"Trưa nay ba em tranh thủ giờ nghỉ trưa đến thăm em và Xuân Vũ, lúc đó dì Đàm cũng ở đây. Bình thường rót trà xong là phải đi rồi, nhưng dì ấy vẫn đứng ở bên cạnh, thấy em không vui mới đi vào bếp. Ba em đi rồi dì ấy còn ở trước mặt em khen ba em trẻ."
Tạ Quỳnh vẻ mặt kinh ngạc: "Không biết anh có hiểu không, có lẽ lời này người khác nghe vào tai chỉ là một câu khen ngợi, nhưng em nghe thật sự rất khó chịu."
Triệu Duy Thành gật đầu tỏ vẻ hiểu: "Anh hiểu, nghĩ kỹ thì đúng là có hơi kỳ lạ. Chúng ta cứ quan sát thêm đã, không thể chỉ vì chuyện này mà liền đổi người."
Số lượng các dì trông trẻ ở mỏ dầu có hạn, tự có một vòng tròn nhỏ hẹp, bình thường có tin tức gì lan đi rất nhanh. Hôm nay nói đúng ra là ngày đầu tiên Đàm Diễm Hoa đi làm, con người không ai hoàn hảo, khó tránh khỏi sai sót. Chỉ vì chút chuyện nhỏ không có căn cứ này mà đuổi việc dì ta thì thật vô lý, e rằng sau này người ta sẽ nói bọn họ hẹp hòi cố ý bôi nhọ.
Tạ Quỳnh gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, đứng dậy, “Thôi, ăn cơm trước đã, không ăn thì sẽ nguội mất.”
Triệu Duy Thành vào bếp lấy đũa ra, “Ừ, anh cũng sẽ xem xét thêm những dì trông trẻ khác.”
Tạ Quỳnh gắp một đũa nộm củ cải, hỏi anh: "À phải rồi, chuyện sách giáo khoa có tin gì chưa?"
Triệu Duy Thành đáp: "Lần trước người đó nói với anh là mua được một nửa, anh đoán bây giờ chắc cũng mua xong gần hết rồi, chỉ còn thiếu việc gửi cho chúng ta thôi."
Tạ Quỳnh nghĩ đến chuyện này thì trong lòng lại vui vẻ: "Em đang đợi mấy quyển sách này đấy."