Mấy đứa trẻ đều xấp xỉ tuổi Thời An và Thời Ninh, bình thường chúng tụ tập chơi với , quan trọng nhất là chúng chơi cùng Tần Hoa.
“Đây là thịt heo khô, lát nữa khi nguội , Thời An và Thời Ninh sẽ lấy cho các con ăn.”
Khương Mãn với mấy đứa trẻ, chúng xong liền nhao nhao “Cảm ơn cô Mãn”, “Cô Mãn thật bụng”.
Miệng ngọt như mía lùi.
Thời An và Thời Ninh cũng thấy tiếng động trong sân, trong lòng nghĩ đến việc chơi đùa nên tốc độ chữ cũng nhanh hơn nhiều.
Khương Mãn nghiêm khắc với chúng, việc đầu tiên khi tan học về nhất định là bài tập, khi ăn cơm xong, chúng chơi thì cứ chơi, cô bao giờ quản.
mỗi chúng mang bài kiểm tra về, cô đều xem nghiêm túc, những câu đáng sai đều sẽ hỏi chúng tại sai.
So với các cô các thím khác trong làng từng học, kế của chúng thật sự .
Quan trọng nhất là, đồ ăn cô nấu thật sự ngon.
Thời An và Thời Ninh gấp vở bài tập , bỏ cặp sách, đó chạy khỏi nhà.
“Mẹ ơi, chúng con chơi một lát về!”
“Được, chú ý cẩn thận, về bữa tối nhé.”
Khương Mãn gọi vọng một tiếng, đó trở nhà.
Thời An và Thời Ninh nắm tay chạy khỏi sân, lúc mấy đứa trẻ đang tường cũng xuống.
“Anh Thiết Đản, chúng chơi đây?”
“Đây còn Đại Nữu và Nhị Nữu, thêm em gái nữa là đủ để chơi nhảy dây thun.” Thiết Đản năm nay học lớp hai, là đứa lớn nhất trong đám, bình thường đều lời nó, “Mấy đứa con trai chúng chơi b.ắ.n bi thế nào?”
“Được ạ, em mang bi !”
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Thời An gãi gãi đầu, khó xử : “Em bi…”
Đứa trẻ sáu tuổi cảm giác hổ, Thời An cảm thấy mặt nóng bừng, nhưng ngờ ngay giây tiếp theo Thiết Đản : “Không , chúng chơi trốn tìm nhé, thế nào?”
Thời An ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt to tròn của Thiết Đản nháy nháy với , trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác ơn.
“Em đồng ý! Bọn con gái chúng em cũng chơi cùng!”
Tần Hoa một cái cây lớn , tay nó vẫn cầm một cái ná bắn.
Kể từ khi Thời An và Thời Ninh kế, chúng như thể biến thành hai khác , những bạn từng chơi với nó đây đều thèm để ý đến nó nữa.
“Trước đây bọn nó cô độc, bây giờ đến lượt cháu , buồn lắm ?”
Đằng đột nhiên tiếng vọng tới, Tần Hoa sợ hãi lập tức ngẩng đầu lên, kết quả thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Là em gái của kế Thời An và Thời Ninh.
“Cô hỏi cháu đấy, cháu cô gì?”
Khương Hòa Tần Hoa đầy vẻ ghét bỏ, cái tuổi nhỏ tí béo phì, đầu óc cũng , chỉ thể lợi dụng cái lòng đố kỵ của nó thôi.
“Thì chứ? Bọn nó kế , mặc quần áo sạch sẽ, cũng hôi hám nữa, mỗi ngày còn mấy xu tiền tiêu vặt, cháu bằng bọn nó…”
“Vậy thì cháu cứ cướp !” Khương Hòa vẫy tay gọi nó , thì thầm tai: “Cô cho cháu nhé, cháu cứ thế …”
Tần Hoa càng mắt càng mở to, tuy nó vợ chồng Tôn Mỹ Phần nuôi cho ngu hư, nhưng nó cũng đẩy xuống núi là đúng.
“Không , nhỡ ngã c.h.ế.t thì ?”
Ánh mắt Khương Hòa lóe lên vẻ thiếu kiên nhẫn, cô kéo cánh tay Tần Hoa thấp giọng : “Nhiều đứa chơi trốn tìm thì ai ai trốn ở chứ? Đến lúc đó cháu cứ là thấy chẳng ?”
Lúc camera, địa hình rừng núi phức tạp, lớn còn ít khi , huống chi là trẻ con.
Có thể xảy chuyện gì chứ.
“Nghe lời cô là sai , cháu còn cướp những bạn của cháu ?”
“Trước đây Thời An và Thời Ninh đều cháu bắt nạt, bây giờ bọn chúng đều đè đầu cưỡi cổ cháu , cháu còn thể nhịn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-doi-hon-lam-me-ke-chong-lanh-lung-cam-duc-om-eo-cung-chieu/chuong-24-may-va-em-gai-may-deu-c-h-e-t-di.html.]
Tần Hoa ghét nhất những lời như thế , nó nắm chặt chiếc ná b.ắ.n trong tay.
“Người khác hỏi thì cháu cứ là , nếu hỏi nữa thì cháu cứ , trốn lưng bố cháu.”
Khương Hòa thấy chuyện thành, lập tức lạnh một tiếng: “Nếu cô mà khác chuyện hôm nay cô với cháu, thì cô sẽ chuyện cháu ăn trộm đồ chơi và kẹo của bạn học cho hiệu trưởng của cháu , để ông đuổi học cháu, để tất cả các bạn nhỏ đều chơi với cháu nữa, bố cháu dù cưng chiều cháu đến mấy cũng chắc chắn sẽ đánh cháu.”
Nói xong, Khương Hòa vỗ tay, về nhà chuẩn xem kịch.
Trên mặt Tần Hoa tràn đầy vẻ bất mãn, tại những đây chỉ thể nó đè nén bây giờ leo lên đầu nó, còn cướp mất bạn bè của nó!
“Tớ cũng chơi, cho tớ chơi với ?”
Thiết Đản và mấy đứa khác chọn xong bịt mắt , thấy lời Tần Hoa , vẻ mặt đều mấy vui vẻ.
“Bọn tớ đủ , thêm nữa.”
Thiết Đản là đứa lớn nhất, nó Thời An và Thời Ninh đang cúi đầu ngay lập tức, chủ động .
“Các là sợ tớ bắt nạt bọn nó ?” Tần Hoa theo lời Khương Hòa dạy nó: “Trước đây là do tớ sai, nhưng tớ trừng phạt , nếu các cho tớ tham gia, tớ những sẽ bắt nạt bọn nó, mà còn đưa các đến một nơi mới để chơi trốn tìm.”
Tần Hoa dứt khoát, Thiết Đản và mấy đứa bắt đầu .
Thời An và Thời Ninh nắm tay , Tần Hoa với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Mẹ chúng dặn chúng tránh xa Tần Hoa.
“Được thôi, nhưng chỉ chơi hai ván thôi nhé, tớ còn đưa Thời An và Thời Ninh về nhà nữa!”
Thiết Đản tuy đồng ý với Tần Hoa, nhưng nó cũng nhớ chuyện Thời An và Thời Ninh về nhà bữa tối.
“Được, chúng thôi, chơi nhanh để kết thúc nhanh.”
Tần Hoa vui vẻ , dẫn chúng lên núi.
“Toàn là cây, lát nữa chắc chắn khó bắt .”
“Vị trí cũng , chỉ là dốc, nhưng cũng xa nhà lắm.”
Tần Hoa dừng bước, bọn chúng.
“Vậy thì chúng oẳn tù tì chọn bịt mắt !”
Thiết Đản nghi ngờ nó một cái, : “Vì là dẫn chúng tớ đến, thì .”
Những khác cũng ý kiến gì, khi Tần Hoa lưng đếm , ánh mắt nó lóe lên một nụ nham hiểm.
Những điều đều là Khương Hòa dạy nó, ban đầu nó còn tin, nhưng ngờ hữu dụng đến thế.
Khi đếm đến mười, Tần Hoa bắt đầu tìm .
Nó thấy vạt áo đỏ của Đại Nữu, nhưng nó bắt, mà lặng lẽ tìm bóng dáng của Thời An và Thời Ninh.
“Thiết Đản!”
“Đại Nữu Nhị Nữu!”
“Các ở !”
Theo lời Khương Hòa , Tần Hoa tìm gọi tên.
Cuối cùng, nó thấy một mảnh vải màu xanh lam trong một bụi cỏ, hôm nay chỉ Thời An mặc quần áo màu xanh lam!
Tim Tần Hoa bỗng đập thình thịch vì kích động, nghĩ đến những chuyện sắp , tay nó run lên.
“Thiết Đản! Thiết Đản ở đây ?”
“Thời Ninh? Có em trốn cái cây ?”
Tần Hoa giả vờ như vẫn đang tìm , từng bước tiến đến nơi mảnh vải màu xanh lam đó.
Nhân lúc kịp phản ứng, Tần Hoa vươn hai tay, đẩy mạnh một cái.
“Mày và em gái mày, đều c.h.ế.t !”