Thập niên 80: Cuộc sống tươi đẹp sau khi xuyên - Chương 165
Cập nhật lúc: 2024-10-05 22:46:23
Lượt xem: 84
Trình Gia Thuật: "..."
"Suốt ngày toàn suy nghĩ lung tung cái gì, làm gì có đàn ông nào sinh con?" Trình Gia Thuật bị cô nháo đến nỗi không biết nên làm sao, không biết cô lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy, cứ như một người được làm từ nước, nhưng có thể làm sao bây giờ? Vợ của mình thì mình phải yêu thương chiều chuộng thôi.
Mau chốt nhất là anh cũng bằng lòng chịu đựng.
Nếu là trước kia, Trình Gia Thuật sớm đã không còn kiên nhẫn, trong nguyên thư anh là người lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng đụng phải Lâm Nghiên Thu, còn không phải bị cô trị cho anh phải ngoan ngoãn phục tùng rồi sao.
"Thôi được rồi em đừng khóc nữa, đã làm mẹ rồi phải biết ngoan ngoãn.
Đây là một sinh mệnh nhỏ không thể nói không cần là không cần, nếu bé con nghe được sẽ rất khó chịu, nếu con khó chịu thì em cũng sẽ không dễ chịu." Trình Gia Thuật trìu mến vuốt ve hai má của cô, ngón cái thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Lâm Nghiên Thu, nhìn cô cúi đầu xuống ừm một tiếng.
"Thật sự con nghe được à?" Khó trách mấy ngày nay cô vô cùng khó chịu, thủy chung không hạ được quyết tâm phá bỏ, thậm chí vừa có ý niệm kia trong đầu liền muốn rơi lệ.
"Đương nhiên nghe được." Trình Gia Thuật đặc biệt kiên nhẫn, anh ôm Lâm Nghiên Thu đang nằm sấp trên gối khóc lóc đến đùi mình, cánh tay mạnh mẽ vòng lấy lưng cô, để cô tựa vào lồng n.g.ự.c mình, giống như dỗ dành đứa nhỏ, vừa vỗ lưng vừa thấp giọng thì thầm: "Em phải dưỡng thân thể thật tốt, dưỡng tốt sẽ không sợ đau nữa, nếu đau anh sẽ cùng đau với em, sinh con xong không biết cho ăn cũng không quan trọng, anh sẽ tìm người có kinh nghiệm đến dạy em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tuoi-dep-sau-khi-xuyen/chuong-165.html.]
Không cần sợ, sau này giống như em giữ mấy đứa Đại Bảo, cứ mang theo nó đi chơi là được."
Lâm Nghiên Thu tựa đầu vào n.g.ự.c anh, đầu ngón tay mảnh khảnh đan xen vào nhau, nghe anh nói như vậy, cô rất xấu hổ: "Năm đứa nhỏ lận đó, em sợ mang theo chúng chơi đùa sẽ làm chúng hư mất, em cũng không dạy được."
"Sao lại không dạy? Tự mình dạy dỗ là phương pháp giáo dục tốt nhất." Tuy rằng Trình Gia Thuật nói vợ mình lắm mồm, kiêu ngạo nhưng trong lòng anh cũng hiểu được sự kiêu ngạo trên người vợ mình không phải người bình thường có thể dưỡng được, không chỉ là nhất cử nhất động ở bên ngoài, mà còn mọi phương diện sinh hoạt, không có chỗ nào lộ ra không có giáo dưỡng.
Mấy củ cải đầu mỗi ngày đi theo cô, tự nhiên sẽ bị thói quen sinh hoạt của cô ảnh hưởng, thậm chí là cả lời nói và cử chỉ.
Hơn nữa Nhị Bảo, quả thực là phiên bản thu nhỏ của cô, vốn dĩ cô bé luôn sợ hãi rụt rè, cả người bẩn thỉu giống như một đứa trẻ trong trại tị nạn, nhưng đã được Lâm Nghiên Thu âm thầm hóa thành một cô bé ai gặp cũng khen đáng yêu và ngoan ngoãn.
Có đôi khi đạo lý lớn là một cái giỏ, đối với trẻ con không nhất định dễ sử dụng, huống chi còn có Trình Gia Thuật cái người mặt đen như Diêm Vương này, một khi phạm phải sai lầm, nếu để anh bắt được sẽ giáo huấn một trận, căn bản không cần vợ mình quan tâm.
"Có thể sinh con ra được không?" Trình Gia Thuật ôm chặt thân thể nhỏ nhắn mảnh khảnh yếu ớt trong ngực, cúi đầu hôn lên má, lên thái dương và cuối cùng rơi vào khóe miệng cô, thấp giọng năn nỉ: "Anh muốn con, đừng sợ, anh lấy thân phận quân nhân thề cả đời sẽ thương em, chăm sóc cho em."
Nghe thấy anh nói như vậy, Lâm Nghiên Thu rốt cục cũng giơ cánh tay lên vòng qua cổ anh, hơi nâng cằm lên, lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình dán vào hàm dưới của Trình Gia Thuật, đây là một loại biểu hiện cực kỳ tín nhiệm, thậm chí còn thân mật cọ cọ mấy cái.
Trình Gia Thuật nhiều lần quan sát sắc mặt của cô, lập tức chuyển đề tài, nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Em có đói không? Anh ra ngoài mua cho em ít cơm nhé?"