Thập niên 80: Cuộc sống tươi đẹp sau khi xuyên - Chương 118
Cập nhật lúc: 2024-10-04 14:04:54
Lượt xem: 87
Một chút chấn động cũng không có, thậm chí anh còn khịt mũi coi thường lời nói này của cô: "Chỉ có tên cưỡng gian mới có thể làm mấy chuyện đó."
"Vậy tốt nhất anh nên ghi nhớ mấy lời anh nói đó." Lâm Nghiên Thu lẩm bẩm nói, sau đó chui từ dưới nách anh ra rồi mở cửa chạy tới phòng Nhị Bảo.
Ngụy Hồng đang ngồi dưới ánh đèn khâu vá một cái quần.
"Chị dâu." Ngụy Hồng nhìn thấy Lâm Nghiên Thu liền bối rối đứng dậy giải thích: "Em thấy quần của Đại Bảo bị rách một lỗ nên mới cầm túi kim tuyến của chị vá lại."
"Em ngồi đi" Lâm Nghiên Thu mỉm cười, cô nghe thấy tiếng của dì họ đang nói chuyện với mấy đầu củ cải ở phòng bên cạnh, còn Cao Tuyết Mai thì đang tắm cho các con cô ấy trong phòng vệ sinh, Lâm Nghiên Thu nhìn Ngụy Hồng, trêu ghẹo nói: "Chị cũng không có ăn thịt em, em sợ gì chứ?"
Ngụy Hồng mím môi cười rồi cúi đầu tiếp tục làm việc, cô ấy cũng không nói nhiều.
Có đôi khi thích hay không thích một người, chỉ cần một cái liếc mắt là đủ, Lâm Nghiên Thu đánh giá Ngụy Hồng, hỏi: "Em có suy nghĩ gì không? Em muốn ở đây tránh sóng gió rồi về quê, hay là..."
"Em không muốn trở về, cho dù cả đời em không tìm được chồng, cho dù có c.h.ế.t ở bên ngoài em cũng không về đâu, hắn ép em ăn thứ đồ chơi bẩn thỉu kia của hắn, em không làm liền bị đánh."
Ngụy Hồng nói xong liền lau nước mắt, cô hít mũi nói: "Chị dâu, chị để em ở lại đi, việc gì em cũng có thể làm được, em cũng không ăn nhiều, em còn có thể giúp đỡ chị trông con, dù chị sinh mấy đứa nữa thì em đều giúp chị trông.
Lúc ở nhà chồng em có trông con cho em dâu nên rất có kinh nghiệm, thật đó, chị thừa dịp tuổi trẻ sinh thêm mấy đứa cho anh họ em đi!"
Lâm Nghiên Thu đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Đủ rồi, anh họ em có đủ con rồi không cần chị sinh đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tuoi-dep-sau-khi-xuyen/chuong-118.html.]
Bản thân cô cảm thấy mình vẫn còn là một thiếu nữ, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ sinh con, tốt nhất cả đời cũng không cần sinh.
Không ai quy định phụ nữ phải sinh con cả.
Người khác có quyền lựa chọn sinh thì cô cũng có quyền lựa chọn không sinh, dù sao tử cung là của cô, sinh hay không sinh do cô quyết định, ai muốn ép cô sinh thì cô sẽ tức giận với người đó.
Bất quá Lâm Nghiên Thu cũng không ngây thơ đem ý nghĩ của mình nói cho Ngụy Hồng nghe, không phải người cùng thời đại nên có nghe cũng không thể hiểu được.
"Ngụy Hồng, em muốn ở lại đây cũng có thể, em giúp chị làm việc nhà, chị sẽ trả tiền công cho em.
Nhưng có một câu chị muốn nói trước với em, em không thể can thiệp vào cuộc sống của chị, nếu em không làm được thì chị sẽ để cho anh họ em đưa em về quê."
Lâm Nghiên Thu học theo khí thế nói chuyện bình thường của Trình Gia Thuật với người khác, Ngụy Hồng vốn dĩ đã sợ cô nên lập tức gật đầu như giã tỏi nói: "Em biết, em cam đoan sẽ không nói lung tung."
"Được rồi, em cũng không cần sợ, ở chỗ này sẽ không có ai dám đánh em, còn nữa, em phải học tiếng phổ thông đi, đừng có xưng hô mấy chữ như ta ta, nếu không người khác nghe xong sẽ xem thường em đó."
Lâm Nghiên Thu dặn dò cô thêm vài câu, hỏi cô ấy có muốn chăn không, Ngụy Hồng lắc đầu từ chối: "Chị đưa cho chị dâu em hai cái đi, phòng chị ấy nhiều người."
Trong nhà chỉ có ba phòng, dì họ cùng Ngụy Hồng và Nhị Bảo ngủ một phòng, phòng của Đại Bảo có hai cái giường, bình thường Đại Bảo ngủ một cái, Tam Bảo và Tiểu Bảo ngủ một cái, hiện tại có nhiều người nên chỉ có thể để hai cái giường ghép lại nằm ngang ngủ.
Lâm Nghiên Thu trở lại nhà chính lấy hai cái chăn trong tủ ra, cô không tự mình đưa qua mà để cho Trình Gia Thuật còn đang viết báo cáo đưa.