Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 91
Cập nhật lúc: 2024-09-08 20:29:15
Lượt xem: 4
“Bà nội ơi, bà yên tâm, cháu chắc chắn sẽ học hành chăm chỉ và nhất định sẽ đỗ vào đại học ạ.”
Tối hôm đó, ông nội Điền không ngủ được nên ông nhẹ nhàng đẩy vợ mình đang nằm ở bên cạnh và hỏi: “Doãn Nga, bà có nghĩ rằng chúng ta đã quá nóng vội đối với việc của Vĩnh Quý không?
Nếu thằng bé không đỗ đại học thì vợ chồng nhà thằng cả chắc chắn sẽ trách bà đấy.”
Bà nội Điền lật người lại rồi nhìn vào chồng và nói: “Không sao đâu, ngủ đi, dù Vĩnh Quý không đỗ đại học cũng không vấn đề gì.
Ở công xã đang chuẩn bị xây dựng một trường tiểu học, sẽ hợp nhất các trường tiểu học ở các đội lại.
Tôi đã hỏi qua rồi, năm sau trường tiểu học của công xã có chỉ tiêu giáo viên. Dù Vĩnh Quý không đỗ đại học, tôi vẫn có thể sắp xếp cho cháu làm giáo viên tiểu học ở đó được.
Tôi không nói cho nó biết là vì sợ thằng bé biết có đường lui thì sẽ lơ là học tập.
Bây giờ càng thúc ép nó, có thể nó sẽ càng cố gắng hơn, biết đâu nó lại thật sự đỗ đại học đấy.”
“À, bà nói như vậy thì tôi yên tâm rồi.” Nghe xong lời vợ, ông nội Thiên mới có thể yên tâm mà ngủ.
Tại khu nhà công nhân của xưởng gỗ thành phố, khi Tào Kim Hữu thấy mẹ đến thì ngay lập tức đuổi vợ và con gái vào bếp, rồi dẫn mẹ vào phòng.
Bà Tào thấy con trai mình làm vậy thì lập tức tức giận hỏi: “Tại sao mẹ vừa vào thì Thục Mỹ và Linh Linh đều vào bếp thế hả?
Mặt mũi mẹ như ăn thịt người hay sao mà không thể nhìn thấy, cứ phải tránh đi như vậy chứ?”
Tào Kim Hữu vừa rót nước cho mẹ vừa cười nói: “Không phải thế đâu, mẹ con cô ấy vào bếp chuẩn bị món ngon cho mẹ mà.”
“Hừ, nói như vậy để lừa ai đấy? Nếu hai vợ chồng chúng mày có nghĩ đến mẹ thì làm gì có chuyện làm việc sau lưng mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-91.html.]
“Mẹ, mẹ nói vậy là không đúng rồi, chúng con có làm gì đâu mà phải giấu mẹ cơ chứ? Mẹ nói giống như hai vợ chồng con không có mặt mũi nhìn ai vậy.”
“Không giấu ư, hai vợ chồng chúng mày lén lút chuyển khẩu của Linh Linh và Đại Quý về quê con vợ mày, chẳng phải vì biết được tin tức xưởng lốp đang tuyển công nhân sao?
Một chuyện lớn như vậy mà không thèm tiết lộ cho mẹ một câu, làm việc chỉ biết đến bản thân mình, trong lòng mày còn có mẹ, còn có em trai của mày nữa không hả?
Em trai mày vẫn còn đang phải làm việc bán thời gian đấy, có biết không hả?”
“Mẹ, việc xưởng lốp lần này tuyển công nhân phải dưới 25 tuổi, trên 16 tuổi và còn quy định phải có hộ khẩu.
Em trai con cũng không đáp ứng được điều kiện nào, chuyển khẩu cũng vô ích, vẫn không thể đi làm được đâu.”
“Nói linh tinh cái gì đấy, mẹ đã nghe người ta nói rồi, con trai phó xưởng đã vào làm, sao nó có thể vào được cơ chứ?”
“Người ta vào được là do khả năng của người ta, dù sao thì con cũng không có cái khả năng đó, nếu không đã không bảo Thục Mỹ về nhà vợ để tìm cách rồi.”
“Nếu em trai không được thì còn có người khác, cháu trai của nhà cậu bên mẹ vẫn đang thất nghiệp, tuổi trẻ và phù hợp, bảo vợ con về nhà xem thử xem thế nào.”
“Mẹ, ở đó đã đóng băng hộ khẩu rồi, gần đây chỉ cho phép chuyển ra chứ không cho phép chuyển vào nữa.”
“Gì cơ, lại như vậy nữa à? Lần trước đã đóng, lần này cũng đóng? Đều do chúng mày hẹp hòi, không biết nghĩ đến anh em người thân.”
“Mẹ, đừng đùa nữa, hộ khẩu của Linh Linh và Đại Quý có thể chuyển về là vì hai đứa chúng nó là cháu ngoại của nhà họ Điền mà.
Ông bà ngoại của chúng nó đều còn sống nên mới được, còn thằng cháu bên nhà cậu của mẹ là ai chứ, ai sẽ cho nó nhập khẩu chung được đây?”
“Đều là bà con sao phải tính toán nhiều vậy cơ chứ? Không thể nghĩ cách khác được hay sao? Hiện tại không chuyển được, sau này lúc nào có thể chuyển thì chuyển vào cũng được.”